Linh Chu

Chương 815: Nơi chân nhân hóa đạo (2)

Long Hoàng Quan Thiên.
Một đạo đao quang màu trắng chém tới, kéo một đạo hào quang dài bắn lên trời.
NGAO.
Tiếng long ngâm vang lên.
Ánh đao bay thấp xuống dưới, chém lên kiện linh khí thứ ba.
Đây chính là sách cổ chân nhân, dùng quy kim huyền ti dệt thành, nó còn cứng hơn lá sắt gấp trăm lần, phía trên có hình ảnh bách quỷ, bị một đao phá vỡ, "Phốc ", sách cổ vỡ ra, hư ảnh bách quỷ phía trên tan thành mây khói.
Kiện linh khí thứ ba xem như bị phế triệt để, ngay cả khí linh trong sách cổ cũng bị chém giết.
Lệnh Đông Lai cũng đau lòng, dù sao đây là một kiện linh khí, đặt trong tiên môn, một kiện có thể làm bảo vật trấn giáo, truyền thừa thiên cổ, nhưng mà dưới đao của Phong Phi Vân chúng lại vỡ ra như rau củ trắng.
Bá.
Lệnh Đông Lai còn bốn kiện linh khí và hai kiện linh khí bị hao tổn, hắn thu lại toàn bộ.
Phong Phi Vân hoành đao đứng đó, chiến ý bàng bạc, cười vang nói:
- Ngươi cũng tiếp một đao của ta.
Thân hình Phong Phi Vân bắn lên, hai tay cầm đao, trên cánh tay có hư ảnh dị thú chiến hồn chạy quanh, hồn ảnh phóng tới lưỡi đao, một đao trắng như mặt trời chém vào đỉnh đầu Lệnh Đông Lai, Lệnh Đông Lai vội vàng đánh ra sáu kiện linh khí ngăn cản.
Bành, bành, bành, bành.
Có bốn kiện linh khí trực tiếp bị Phong Phi Vân cho chém ra, vỡ thành hai mảnh, chúng rơi xuống đất như sắt vụn.
Chỉ còn lại hai kiện nhị phẩm linh khí kiếm đen là không tổn hại, nhưng mà ảm đạm đi nhiều, hiển nhiên cũng bị tổn thương.
Qua trong giây lát, bảy kiện linh khí của Lệnh Đông Lai hao tổn năm kiện, đây là cái giá cực lớn..
Phong Phi Vân cũng không để cho hắn cơ hội thở dốc, ra tay lần nữa.
Trong nháy mắt Phong Phi Vân đề đao, trên thân đao như có âm thanh kim loại va chạm với nhau, hoặc như nước chảy dồn dập, căn bản không phải âm thanh phá không sinh ra.
Đao thứ hai Phong Phi Vân chém xuống lực lượng càng mạnh hơn nữa.
Tuy Lệnh Đông Lai kinh ngạc sự sắc bén của thạch đao, nhưng lại không kinh hoảng, hắn thu hai thanh kiếm đen vào trong tay áo, duỗi bàn tay ra, lòng bàn tay ngưng tụ ra một đám mây màu đen nặng nề, bao phủ không gian chung quanh.
Thế giới chung quanh trở nên đen kịt.
Trong đám mây đen có một phương cự thạch, giống như ngọn núi đang trôi lơ lửng.
Oanh.
Một đao của Phong Phi Vân không có chém lên người Lệnh Đông Lai, mà là chém thẳng vào khối đá to lớn như núi, ánh lửa sáng lạn, ngọn núi rung mạnh.
Bạch thạch cự đao phát ra âm thanh "Ông ông", từng vết rạn xuất hiện trên thân đao.
Cánh tay Phong Phi Vân cũng hơi run lên, đao thế một đao vừa rồi bị ngăn cản bởi ngọn núi kia.
Vội vàng lui về phía sau.
Mây đen trên đỉnh đầu Lệnh Đông Lai, tay nắm núi đá, nói:
- Phong Phi Vân, ngọn núi này chính là nơi một chân nhân tọa hóa bị ta chuyển tới, chân nhân chết trong núi, đạo tắc xâm nhập vào trong núi đá, ta tốn hao khí lực rất lớn mới có thể luyện hóa núi này, hóa thành một kiện chiến bảo, ngọn núi này ngưng tụ toàn bộ đạo tắc của chân nhân, cho dù đao trong tay ngươi có thể chém nát linh khí, cũng tuyệt đối không tổn hại ngọn núi nửa phần.
Chân nhân hóa đạo, đây là nơi tu sĩ tranh nhau máu chảy đầu rơi.
Nhưng mà chân nhân vốn rất thưa thớt, mấy trăm năm mới có thể sinh ra một người, chân nhân hóa đạo càng cực kỳ khó tìm, giống như tìm kiếm bảo thạch trong bùn đất, chỉ có người có được đại khí vận mới tìm ra được phúc địa như thế.
Lệnh Đông Lai chính là người có được đại khí vận
Số mệnh cường đại cũng là một loại bổn sự, cho nên Lệnh Đông Lai bách chiến bách thắng, luôn có thể gặp được động thiên phúc địa cổ xưa, đạt được đồ vật mà người khác ước mơ tha thiết.
Dùng chân nhân hóa đạo tế luyện thành chiến binh, uy lực đặc biệt cường đại, giống như dùng thi cốt chân nhân công kích Phong Phi Vân.
Khó trách Lệnh Đông Lai không có sợ hãi, thì ra hắn nắm giữu trọng bảo như thế.
Ầm ầm.
Cổ trận dưới chân bị núi đá Lệnh Đông Lai ném xuống làm vỡ tan, giống như thủy tinh tan nát, đạo tắc chân nhân lượn lờ, có một khí lưu màu đen từ trong núi này lao ra ngoài.
Đây là dư uy kinh người, một đạo khí lưu màu đen có thể xuyên thấu núi lớn cao nhạc.
Phong Phi Vân không ngừng lui về phía sau, thỉnh thoảng chém ra một đao, va chạm với núi đá này, từng bột phấn trong thạch đao rơi ra ngoài.
Thạch đao trong tay Phong Phi Vân nhanh chóng bị mài nhỏ, thân đao to lớn như ván cửa nứt ra bảy vết rạn, từng đạo hào quang màu vàng bắn ra từ vết rạn, mang theo đường vân kỳ dị giống như lạc ấn cổ xưa chìm nổi trong hào quang.
- Lệnh Đông Lai đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng đỉnh phong.
Tô Quân tuy rằng hai mắt mù lòa, thế nhưng thần thức cùng linh giác của hắn càng cường đại hơn, nhận ra cảnh giới cao thấp của Lệnh Đông Lai.
Ngồi ở một bên, Thiên Toán thư sinh hơi gật đầu, nói:
- Tốc độ tu hành của thiên tài cấp sử thi rất nhanh, trong vòng một năm ngắn ngủi tu vị đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, ta biên soạn thiên tài sử thi bảng nhanh chóng bị đánh vỡ rồi.
Tô Quân gật đầu, nói:
- Lệnh Đông Lai khí vận quá cường đại, Phong Phi Vân nếu không thể áp chế khí vận của hắn thì chắc chắn sẽ thất bại.
Thiên Toán thư sinh cũng gật đầu.
Có thể tùy ý nhặt linh khí, có thể có được nơi chân nân hóa đạo, chỉ có người đại khí vận mới gặp được mà thôi.
Lệnh Đông Lai cùng Phong Phi Vân chiến một trận đã xem như tân sinh đỉnh phong quyết đấu với nhau, một người là thiên tài khí vận cực mạnh trong Thần Tấn vương triều, một người là thiên tài đỉnh phong, ai cũng khó có kết quả.
Nhưng mà Lệnh Đông Lai lúc này đang chiếm thượng phong.
Oanh.
Một tiếng nổ tung vang lên.
Hai vị thiên tài tuấn kiệt đã nghiền nát võ đài dưới chân, biến thành mãnh vỡ quang vũ, lực lượng mênh mông cuồn cuộn bắn ra, rất nhiều tuổi trẻ tài tài đều bị đánh bay ra ngoài.
Mọi người vội vã vận chuyển linh quang hộ thể, nhanh chóng lui ra xa.
Phong Phi Vân cùng Lệnh Đông Lai bay ra khỏi quang vũ, từng đạo chiến nhận bay lên cao, hai bóng đen của bọn họ len lỏi ra các nơi, khi thì rơi vào đỉnh quế thụ, khi thì bay xuống trên mặt đất, len lỏi giữa loạn thạch cùng cung điện.
Phong Phi Vân tốc độ cực nhanh, uyển chuyển như quỷ mỵ.
Lệnh Đông Lai tay kéo hắc vân, lại có ngọn núi chìm nổi hiện ra, làm cho người ta có cảm giác như đang bị đuổi giết liên tục.
- Phong Phi Vân, ngươi lẽ nào không biết chạy sao?
Lệnh Đông Lai ở dưới chân có gió lốc sinh ra, tốc độ cũng không chậm, thế nhưng cùng Phong Phi Vân so sánh, còn thua kém nhiều lắm.
Phong Phi Vân bay lên trời cao, dừng chân lại, cánh tay chấn động, thạch đao không ngừng sinh ra âm thanh ầm ầm, một đao đánh xuống từ trong mây bay ra, một đao quang kinh thiên động địa sinh ra, vô số long ảnh rơi xuống.
Trên mặt Lệnh Đông Lai cười nhạt một chút, giống như gian kế thực hiện được, không tránh không né, nghịch chiến mà lên.
Hắc vân như biến thành biển cả, vô số chân nhân đạo tắc đan xen ở trên, trên trăm đạo điện xà chạy ở trong đó, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách như thiên kiếp phủ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận