Linh Chu

Chương 1251: Sát kiếp của Kỷ gia

Giọng Tiểu Tà Ma ngọt ngào cười nói:
- Tất ca, đã lâu không gặp.
Tất Ninh Soái nhìn Tiểu Tà Ma ôm Đạm Đạm, chợt nhớ đến cái gì.
Tất Ninh Soái biến sắc mặt nói:
- Tiểu Tà Ma!
Tiểu Tà Ma cười tươi như hoa, ngây thơ trang nhã tựa bách hợp xinh đẹp:
- Là Tiểu Khanh Khanh.
Khi Tiểu Tà Ma còn nhỏ Tất Ninh Soái luôn cảm thấy nàng rất đáng yêu, muốn nhéo mặt nàng nhưng bị nàng giỡn nửa chết nửa sống đến nay ký ức còn mới mẻ. Tất Ninh Soái nhớ lại Tiểu Tà Ma, ký ức đau thương lại ùa về.
Tim Tất Ninh Soái rớt cái bịch, thụt lùi đến hàng cuối cùng, song song cùng Mao Ô Quy.
Kỷ gia vốn nằm ở Nam Thái phủ, sau khi Tiêu Nặc Lan xuất thế vì trốn kiếp nên Kỷ gia chuyển vào Trung Hoàng phủ. Vì khi đó Kỷ thần phi được thế nên Kỷ gia dễ dàng đứng vững gót chân trong Trung Hoàng phủ, dựa vào khu vực gần long mạch khai thác phúc địa mới, xây dựng thần thành nghiệp tộc, đặt tên là Kỷ thành.
Hôm đó đoàn người Phong Phi Vân đến vùng Kỷ thành, phạm vi ngàn dặm đã bị phong tỏa. Từng đợt âm khí tụ tập bao trùm bầu trời xám xịt.
Một ngọn núi máu màu đen, nơi này từng xảy ra chém giết. Sườn núi có mấy trăm xác chết, máu chưa khô cạn không ngừng chảy xuống.
Phong Phi Vân bước lên núi máu, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn Kỷ thành phía xa, sương mù xám tản ra.
Một lúc sau Phong Phi Vân thu về tầm mắt, nói:
- Kỷ thành chưa bị phá, đại quân Âm giới, Dương giới chỉ bao vây chỗ này, vẫn chưa tổng tấn công đợt cuối.
Long Thương Nguyệt nói:
- Kỷ gia kinh doanh Kỷ gia mấy năm, luôn đề phòng hai giới Âm Dương. Trên đất đai xung quanh bài bố trận pháp đối phó Dương giới tam dị, Âm giới tam tà. Chúng nó muốn cường công phải trả cái giá cực đắt.
Tất Ninh Soái nói:
- Nhưng cũng không được mấy ngmày, dù sao bầy rồng đã xông vào Trung Hoàng phủ, vài ngày nữa sẽ tấn công chỗ này. Cường giả hai giới Âm Dương sẽ tổng công kích trước khi bầy rồng đến.
Đây là lời nói thật, mọi người thầm hiểu trong lòng.
Phong Phi Vân lại thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, muốn tìm đường vào Kỷ gia. Nhưng quá nhiều cường giả hai giới Âm Dương kéo đến, số lượng tôn giả đếm hàoi không hết. Các tôn giả rải rác phạm vi ngàn dặm, xây lên các thành lũy vững chắc không phá nổi, không cách nào xông qua.
Không chỉ đẳng cấp tôn giả, Phong Phi Vân cảm nhận một số hơi thở siêu đáng sợ. Phương xa có một ngọn núi lớn lướt ngang phát ra tiếng ầm ầm, nếu xem kỹ sẽ thấy không phải núi to mà là dầu dị hình dị thân hình khổng lồ.
Một cái đầu đã cao mấy trăm thước, đỉnh đầu mọc sừng như núi cao lóe tia điện thô to.
Dị hình dị gầm rống làm thiên địa rung rinh, suýt thổi núi dưới chân Phong Phi Vân bay đi.
Đây là tồn tại cực kỳ đáng sợ, các tôn giả trông thấy nó đều quỳ xuống như thần tử thấy vương gải.
Phong Phi Vân hết sức cẩn thận, hắn bày ra trận pháp, mọi người trốn vào trong. Bá chủ hai giới Âm Dương cũng đến, một đấm có thể đâm thủng sông núi.
- Ủa? Là lão Bổng Tử.
Phong Phi Vân thấy trong một ngọn núi phía xa có lão đạo lưng cõng nồi đen. Lão đạo thập thò xuyên qua phòng tuyến Âm giới, móc bao thuốc bột to ra, mắt nhìn bốn phía. Xác định không ai phát hiện, lão đạo nhanh chóng đốt thuốc bột bốc khói trắng mùi hương thoang thoảng.
Đám dị tà ngửi mùi khói trắng thì ngửa đầu ngủ say như chết.
- Kỳ lân mê thần yên, Kỷ gia chuột nhắt cho rằng kỳ lân mê thần yên bình thường có thể giúp các ngươi chạy thoát tử kiếp sao?
Một tà thần bay tới, người phát ra hà quang thánh khiết, ngồi trên một phương thần đài. Tà thần lấy cái bình nhỏ đổ một giọt nước, bên dưới đổ mưa như trút nước. Kỳ lân mê thần yên bị nước mưa tẩy trừ.
Bùm!
Một cái nồi sắt đập vào đầu thần tà, làm nó té xuống đất.
Rầm rầm!
Lão đạo giơ nồi sắt đập đầu tà thần mấy cái, đánh xỉu tà thần.
- Grao! Chết đi!
Đất rung bần bật, một dị hình dị thân thể khổng lồ, đầu mọc sừng đi tới ngọn núi đó, một bàn tay vỗ xuống đè bẹp mười mấy ngọn núi to.
Lão đạo vội cất nồi sắt cõng trên lưng, nhảy vào bụi cỏ, co giò chạy trốn, chớp mắt biến mất.
- Tía nó, là lão Bổng Tử!
Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy biểu tình kích động vọt hướng lão đạo định chặn lão lại.
Nhưng Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy vồ hụt, lão đạo như bốc hơi khỏi trần gian.
Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái hậm hực chạy về, vì lão đạo đốt kỳ lân mê thần yên đánh gục một đống dị tà. Hành động này chọc giận Dương giới tam dị, Âm giới tam tà dẫn đến bạo loạn.
Một dị hình dị đầu người mình chim bay trên bầu trời, người phát ra ánh sáng đen rực rỡ, thanh âm vang vọng ngàn dặm:
- Đệ nhất tôn giả đã lên tiếng, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, hiện tại công kích đồ sát tu sĩ Kỷ gia! Không chừa một tên!
Một tôn giả tà thần bay lên cao truyền lời:
- Bạch Bì Quỷ Vương ra lệnh, trong ngày hôm nay đồ sát cả nhà Kỷ gia, trừ Linh Bảo Thiên, dương thần thái cực quái ra, báu vật cướp được thuộc về người đó!
Tà thần cười nanh tranh vung tay đánh ra tia chớp tím trúng tường thành Kỷ thành cách ba trăm dặm, phát ra tiếng nổ đinh tai.
Tà thần này cực kỳ cường đại, thần hồn đã tu luyện trên vạn năm, là cổ thần.
Một tia chớp suýt đánh sập tường Kỷ thành.
- Grao!
Mặt đất run rẩy, bầu trời ầm vang.
Dị hình dị đầu mọc sừng chạy rầm rập, chỉ tính cái đầu đã to như ngọn núi. Đầu đụng vào tường Kỷ thành, đụng vỡ trận pháp trên tường. Tường thành vỡ ra, thủng một cái lỗ to.
Tường thành tu sĩ Kỷ gia xây dựng nhiều năm không gì phá nổi nhưng bị dị hình dị đụng vỡ, tựa như làm bằng đậu hủ. Kỷ gia đứng trên tường thành chuẩn bị nghênh chiến lòng lạnh lẽo.
Thế này làm sao đánh?
- Ngươi dám? Khi dễ Kỷ gia ta không có ai sao?
Một lão nhân mặc chiến y màu bạc bay ra khỏi Kỷ thành, là một vị lão tổ Kỷ gia. Lão nhân tay cầm trượng cổ màu đen điểm hư không, dương văn sát trận bay ra giết mấy chục dị hình dị Dương giới.
Đám đệ tử Kỷ gia sợ hết hồn hết vía bỗng chốc lấy lại niềm tin. Bọn họ dù gì là gia tộc tầm bảo sư, chuyên môn khắc chế tà dị Âm giới, Dương giới.
- Kỷ lão già, chết đi!
Một tà thần bay tới, lưng mọc đôi cánh hoàng kim, người có muôn vàn thiên hà, cực kỳ thánh khiết, như thần tiên trong truyền thuyết. Nhưng tà thần ra tay lại rất vô tình, xé nát lão tổ Kỷ gia, máu rơi giữa không trung.
Tà thần mang theo một đống đàn em xông vào Kỷ gia, đàn tà thần đi qua đâu là đệ tử Kỷ gia nổ nát tới đó, xương máu rơi đầy đất.
Trưởng lão Kỷ gia dẫn đám thiên tài xuất sắc đi ra chặn đường, thấy tà thần lưng mọc cánh hoàng kim thì tim run rẩy.
- Chiến thần, Kim Qua!
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng vậy, ta là chiến thần Kim Qua!
Tà thần này được phong làm chiến thần, cường giả đỉnh cao trong Âm giới, đã tu luyện trên vạn năm là cổ thần.
Đôi cánh vàng trên lưng chiến thần Kim Qua phát ra thần quang chói mắt, bay ngang đi chém ngang eo đám thiên tài xuất sắc của Kỷ gia. Trưởng lão cũng bị chém thành hai khúc, hai chân đứng dưới đất, nửa người bay lên nóc nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận