Linh Chu

Chương 1809: Trước kia chỉ có trái

Chỗ cắt đu đủ rậm rạp vòng tuổi, nhièu đến nỗi phải dùng thần thức điều tra. Tây Môn Xuy Tiêu xem xong trợn mắt há hốc mồm, thật sự có hai trăm vạn vòng tuổi rậm rạp.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua thấy biểu tình giật mình của Tây Môn Xuy Tiêu thì cười nói:
- Vốn định tặng đu đủ này cho mấy vị tiên nữ làm quà gặp mặt, nhưng bây giờ đã bị xẻ rồi thì chúng ta chia nhau ăn đi. Chỗ tiên nữ thì tại hạ đã có quà khác, mọi người đừng lo. Cứ ăn thoải mái, đây là hứ tốt, nữ nhân ăn thì ngực to, nam nhân ăn mạnh . . . Mọi người tự hiểu. Nhưng ăn ít thôi, dược lực rất mạnh, nếu quá đà thì rắc rối.
Hơn mười tỳ nữ xinh đẹp trong Tiên Hư lộ vẻ rung động, mắt sáng lấp lánh. Tạm không nói đến đu đủ sinh trưởng mười chín nguyên hội sau khi ăn vào có to ngực hay không, chỉ nói dược lực trong đu đủ không nhỏ, sánh bằng cổ dược, ăn vào sẽ được tăng tiến nhiều.
Tất Ninh Soái ngửi được mùi dược từ đu đủ liền chạy ngay đến, xông vào tiên cung lưu ly, mắt sáng rỡ.
Tất Ninh Soái reo lên:
- Trời, đây là cổ dược sinh trưởng ít nhất trên mười nguyên hội. Ta mới trèo tường vào, bụng đói cồn cào, miệng khô lưỡi khô. Trái này có duyên với ta, thôi thì ta xin nhận.
Tất Ninh Soái nhanh tay ôm đi một nửa đu đủ trên bàn, ngồi xổm ở ngưỡng cửa tiên cung lưu ly gặm cắn. Tất Ninh Soái sợ đám người Phong Phi Vân hối hận chạy tới cướp, thế là gã nhanh miệng cắn hết bề mặt đu đủ, khắp nơi đầy dấu răng, nướcm iếng.
Tất Ninh Soái cười thầm trong bụng:
- Chuyến này bọn họ sẽ ngại không đòi lại cổ dược linh qua.
Tất Ninh Soái gian manh ngoái đầu nhìn. Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh,, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, mấy tỳ nữ giật mình nhìn Tất Ninh Soái.
Tất Ninh Soái cười thầm trong bụng, thầm nghĩ:
- Biết ngay là hành động của ta nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Tốc độ sấm sét cướp đi một nửa linh qua đẳng cấp cổ dược, giờ cả đám mắt tròn mắt dẹt nhìn. Muốn đòi lại? Không có cửa đâu.
Tất Ninh Soái giả bộ ngây thơ nói:
- Phong huynh, Thiên Toán, có phải ta đã quá lỗ mãng? Hay ta trả lại trái cho mọi người ăn chung?
Tất Ninh Soái dùng tay áo lau nước miếng và dấu răng dính trên bề mặt đu đủ, định ôm trái về đặt trên bàn.
Thiên Toán thư sinh cười nói:
- Không cần, khỏi đi. Một nửa trái là của ngươi, vẫn còn một nửa khác đủ rồi.
Nụ cười trên mặt Thiên Toán thư sinh cứng ngắc.
Tất Ninh Soái chỉ chờ nghe câu này, gã nhe hàm răng trắng cười nói:
- Vậy thì ngại quá.
Tất Ninh Soái tiếp tục cắn, gió cuốn mây tán nhai ngồm ngoàm hết nửa trái đu đủ. Tất Ninh Soái cười toe toét như con chồn ăn vụng gà mái nhỏ.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua trợn tròn mắt ti hí, người run rẩy, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Phong Phi Vân lo lắng nhỏ giọng nói:
- Trung Nguyên huynh, dược lực của đu đủ này mạnh cỡ nào?
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua trả lời:
- Một nữ tu sĩ Vũ Hóa cảnh nếm khối nhỏ đủ đắp nặn dáng người đến mức độ lý tưởng nhất. Nam tu sĩ Vũ Hóa cảnh ăn vào sẽ mạnh đến mức . . .
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua tìm từ hình dung, một lúc sau nói:
- Treo tảng đá khoảng một trăm cân cũng không xìu. Hắn ăn nửa trái, xem ra nguy rồi.
Quả nhiên tình huống của Tất Ninh Soái rất tệ, người nóng hừng hực, miệng phun lửa. Đũng quần dựng đứng như thép, vẫn còn đang trướng lên. Đừng nói treo tảng đá, nguyên con ovi đè lên cũng không xẹp.
Phong Phi Vân, Thiên Toán thư sinh biến sắc mặt. Nếu Tất Ninh Soái dư thừa dương khí tự cháy thì bọn họ biết nói sao với Tà Hồng Liên đây?
Thiên Toán thư sinh lấy ra tiểu tháp tử tinh cao bảy tấc thu Tất Ninh Soái vào trong.
Phong Phi Vân bắt hai tỳ nữ ném vào tiểu tháp:
- Hai vị cô nương, xin nhờ các nàng. Yên tâm đi, chắc chắn hắn sẽ chịu trách nhiệm với hai cô nương.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nhắc nhở:
- Hắn ăn nhiều như vậy sợ là hai người không chịu nổi.
Phong Phi Vân thảo luận với mấy tỳ nữ khác, quyết định giá hộc máu. Mỗi người được số lượng linh thạch nhiều đến mức đủ chống đỡ một cổ tộc ngàn năm, các nàng mới vui vẻ chấp nhận.
Tuy bọn họ là tiên tỳ trong Tiên Hư nhưng địa vị không thấp, sau lưng có bối cảnh thế lực không tầm thường.
Phong Phi Vân đưa ra số lượng linh thạch mau một ngàn nữ nhân như bọn họ còn dư, nên các nàng không từ chối. Phong Phi Vân chửi thầm trong bụng lần này cái tên Tất Ninh Soái nhặt của hời.
Tây Môn Xuy Tiêu nói:
- Phong huynh đúng là trượng nghĩa, vì bằng hữu tùy tay ném mấy núi linh thạch. Sớm biết có chuyện tốt như vậy mới rồi ta cướp ăn nửa trái đu đủ.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói:
- Trên bàn vẫn còn một nửa.
Tây Môn Xuy Tiêu nghe vậy nhìn chằm chằm đu đủ trên bàn, mắt bốc lửa.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói câu tiếp theo dập tắt lửa:
- Dù hắn có mười tỳ nữ giảm dương cũng sẽ mệt nhọc nửa năm, thịnh cực thì suy là đạo lý này. Có thể phục hồi lại không thì chưa biết.
Thiên Toán thư sinh nhíu mày nhìn tiểu tháp bảy tấc rung bần bật trên mặt bàn.
Thiên Toán thư sinh nói:
- Điều ta lo là hắn đột nhiên có mười lão bà như hoa như ngọc, Tà Hồng Liên sẽ đồng ý sao?
Phong Phi Vân nói:
- Không đồng ý cũng phải chấp nhận, ai kêu mới rồi ta đã hứa với mấy cô nương là xong việc lão Tất sẽ cưới bọn họ làm thê tử? Ngươi nghĩ ta dễ dàng đưa số linh thạch đó sao? Đây là tiền bối tặng cho bọn họ thành thân.
Thiên Toán thư sinh vẫn rất lo. Tà Hồng Liên hẹp hòi không chấp nhận một hạt cát, nàng mà tức giận thì sẽ rút kiếm chém người.
Trong tiên cung lưu ly trống người, vốn có mười hai tỳ nữ bây giờ chỉ còn lại hai người bị Tây Môn Xuy Tiêu ôm vào ngực.
Bàn tiệc mà không có nữ nhân hì như đồ ăn thiếu miếu, nhạt thếch.
Vù vù vù vù vù!
Hai tia sáng một xanh một tím lướt qua không trung, đáp xuống đảo tiên nổi. Nữ nhân mặc áo xanh nhạt, khí chất như tiên, lưng cõng cổ kiếm, thướt tha thanh tú. Nữ nhân mặc áo tím nữ cải nam trang, eo nhỏ xinh, da trắng bóc, mặt mày xinh đẹp.
Nữ nhân áo tím đi vào tiên cung lưu ly, ngồi xuống bên cạnh Phong Phi Vân:
- Phong đại bán yêu, không biết bản quận chúa có tư cách ngồi bên cạnh ngươi không?
Phong Phi Vân thấy nàng đã ngồi xuống thì không phản đối được, cười nói:
- Thì ra là Tô Tử tiểu di muội, người đời đều nói tiểu di là tình nhân kiếp trước của tỷ phu, nàng ngồi bên cạnh ta tất nhiên là được.
Lưu Tô Tử nghe xong mắt lạnh băng, nghiến răng ken két.
Hiên Viên Nhất Nhất và Lưu Tô Tử đến làm không khí trở nên kỳ lạ.
Tây Môn Xuy Tiêu nhỏ giọng nói:
- Lần này thì không đụng vào nữ nhân được.
Tây Môn Xuy Tiêu vội đẩy hai tỳ nữ trong ngực ra một bên, ngồi nghiêm chỉnh, cố gắng tỏ ra phong độ quân tử đàng hoàng.
Trước mặt Thủy Nguyệt Thánh Nữ không thể mất phong độ.
Thiên Toán thư sinh, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đứng dậy, cúi đầu hướng Hiên Viên Nhất Nhất. Hai người tỏ vẻ hơi cung kính với Hiên Viên Nhất Nhất, vì thân phận, địa vị của nàng, hay vì phong độ quý ông đều phải cúi đầu chào nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận