Linh Chu

Chương 90: Thâm Cốc Trong Núi

Phong Phi Vân bây giờ mới chỉ ở cảnh giới tiên căn sơ kỳ, dù cho sử dụng đặc thù "Bất tử phượng hoàng thân", hắn có thể vượt qua được một cảnh giới chiến đấu thì cũng đã tương đương với chiến lực tiên căn trung kỳ, nếu lại có thể tăng thêm thần uy linh khí, cố gắng lắm mới có thể chống chọi với một cường giả thần cơ sơ kỳ, nhưng tuyệt đói không phải là đối thủ ngang tài ngang sức với cường giả cảnh giới thần cơ sơ kỳ.
Huống chi mặc dù mang linh khí bên người nhưng hắn vẫn không thể tùy ý sử dụng nên chiến lực cũng giảm bớt rất nhiều.
- Đây đều là do từ nhỏ muội đã dùng linh dược để cải thiện thể chất nên mới có thể tu luyện nhanh như vậy. Nhưng mà huynh thì khác, huynh thông minh như vậy, hơn nữa thiên tư lại rất cao, chỉ cần bằng lòng nỗ lực thì tương lai nhất định có thể cao hơn muội, thậm chí có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ ở Phong gia.
Phong Tiên Tuyết nghiêm túc nói, rất dễ nhận thấy nàng đối với Phong Phi Vân có kỳ vọng rất cao.
- Haha, tu vi còn chưa bằng một tiểu nha đầu như muội mà còn muốn làm đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ Phong gia sao? Chỉ sợ mấy người tài tuấn nghịch thiên kia của Phong gia cũng đã đạt tới cảnh giới thần cơ rồi, nếu muốn chiến thắng bọn họ sợ là không dễ dàng như vậy.
Phong Phi Vân cũng biết mình bắt đầu tu luyện thì phải kiên trì, nếu muốn đuổi kịp thậm chí vượt hơn những người này thì chỉ có thể dùng linh tuyền, nếu có thể lấy được một giọt linh tuyền, như vậy thì hắn liền có thể nắm chắc việc trong vòng ba ngày có thể đột phá đến cảnh giới tiên căn trung kỳ.
Điều quan trọng chính là một khi tu luyện thành công tầng thứ ba hoán huyết là có thể vượt qua được hai tiểu cảnh giới chiến đấu, với tiên căn đỉnh phong cũng có thể chống lại với trưởng lão thần cơ trung kỳ, nếu lại công thêm uy lực của linh khí thì cũng đủ để giết cường giả thần cơ đỉnh phong.
Nhưng mà linh tuyền với linh dược lại rất ít ỏi, vô giá, đừng nói là mười giọt, cho dù tìm được chỉ một giọt thù cũng đã là tiên duyên mạc đại rồi.
"Ùng ùng!"
Mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt, nứt ra một khe hở, phía dưới có vụ khí hắc sắc dâng trào, ngưng tụ thành từng đạo tựa như bóng hình quỷ vật.
Sự thay đổi này quả thực là quá bất ngờ, một con quỷ lưu lại trên lưng Phong Phi Vân một đường huyết trảo, vết thương biến thành màu đen, khói đặc bốc lên.
- Con quỷ này ở đâu ra vậy?
Phong Phi Vân vận Bất tử phượng hoàng thân, huyết khí toàn thân sôi trào lên, đem huyết dịch quỷ khí bị tấn công kia bức cho ra bên ngoài cơ thể.
Những con quỷ này nhanh chóng chạy như bay trong trời đất, lại đánh nhào tới, giương nanh múa vuốt thật là dọa người.
"Ầm!"
Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết cùng nhau xuất thủ, trên lòng bàn tay dụng xuất linh khí, đốt cháy Nhất muội nguyên hỏa, đánh ra hai đạo hỏa diễm tạo thành một bức tường ngăn cản những con quỷ kia lại.
"Ùng ùng!"
Cùng lúc đó khe nứt trên mặt đất lại càng lúc càng rộng ra, dưới nền đất khe nứt rộng đến nửa thước, đủ để nuốt chửng một người vào trong.
- Dưới khe nứt có cái gì đó!
Phong Tiên Tuyết nói.
- Đó là ... một tòa thạch đài, giống như một cái cửa vào động phủ, trên mặt còn có mấy huyết tự nữa, viết là ... Thương sinh dĩ tử, vạn vật dĩ tuyệt.
Thị lực Phong Phi Vân kinh người, tuy là khe nứt dưới đất có ánh sáng mờ mịt nhưng hắn cũng nhìn thấy được cửa vào của Thương sinh động phủ.
Thương sinh dĩ tử, vạn vật dĩ tuyệt.
Đó dĩ nhiên chính là Thương sinh động phủ!
Không ngờ Thương sinh động phủ vậy mà ở sâu dưới lòng đất, chỗ đó hình như nối liền với một cái linh mạch, bởi vì Phong Phi Vân cảm nhận được linh khí chấn động mãnh liệt, tựa như một dòng linh khí đại hà trong lòng đất tuôn ra vậy.
Lúc này trong sơn cốc cũng càng lúc càng không yên ả nữa, bóng những con quỷ kia càng lúc càng nhiều, phát ra tiếng kêu chói tai, tựa như ác quỷ đang khóc rống.
Hơn nữa những binh khí hư hỏng vốn đang nằm trên mặt đất giờ cũng đang từ từ bay lên, giống như bị một cánh tay vô hình nào đó nắm lấy, đồng thời còn hướng về tòa động phủ dưới lòng đất mà đánh tới.
Đây là do một sức mạnh vô hình lôi kéo bọn chúng, tự như muốn công phá một tòa phong ấn, đem thứ gì đó thả ra ngoài.
"Ùng ùng!"
Cửa vào động phủ ở sâu dưới lòng đất bị những tàn binh kia đụng phải nổ vang, tựa như từng tiếng sấm vang trời, ước chừng ngoài mười dặm cũng có thể nghe được tiếng vang, tương đối chấn động nhân tâm.
Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết lại ở rất gần nên bị những tiếng nổ này làm cho chấn đắc toàn thân, huyết khí sôi trào, suýt nữa cùng nhau phun ra một ngụm huyết dịch.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nơi này tại sao lại nguy hiểm đáng sợ như vậy?
Lúc này Phong Tiên Tuyết đã thụ thương, sắc mặt tái nhợt dọa người, giống như muốn bất tỉnh.
Phong Phi Vân nói:
- Nơi này vốn không hề nguy hiểm đáng sợ, dù sao thì với một thân thể phàm nhân như Phong Vũ mà còn có thể an toàn rời đi thì ta nghĩ rằng chắc có thứ bí mật gì đó trong Thương sinh động phủ bị kích động nên mới làm cho nơi này biến thành nơi hung sát.
"Ầm!"
Phong Phi Vân vừa dứt lời, cửa động Thương sinh động phủ dưới lòng đất bị những tàn binh kia công phá làm cho mở ra, một đạo bạch quang chói mắt từ trong cửa động nổ bắn ra ngoài, xuyên thấu thẳng qua sương trắng trong thâm cốc, trực phá trường không.
"Vèo!"
Luồng ánh sáng này mang theo oán khí và hung khí, như bạch hồng quán nhật, so với ánh sáng mặt trời còn nóng rực hơn nữa, tám trăm dặm xung quanh Kính Hoàn sơn cũng có thể thấy được luồng ánh sáng rực rỡ này.
Lúc này, rất nhiều người cũng chú ý đến luồng ánh sáng nơi chân trời, tựa như một thanh thần kiếm nối liền trời đất, ánh sáng thực sực quá chói lọi.
Phong Phi Vân kinh hãi:
- Vốn muốn im lìm phát đại tài, chiếm lấy linh tuyền thì liền rời khỏi vậy mà bây giờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, e rằng đã làm cho cả Nam thái phủ và Tử tiêu phủ thành đều kinh sợ, trong vòng vài hôm nữa nhất định các cường giả của những đại gia tộc sẽ chạy đến đây.
Tiếng động vừa rồi quả thực quá lớn, không thua gì thần long xuất thế, đã làm cho toàn bộ cường giả trong Kính hoàn cổ sơn đều bị kinh động, những người này đều đang cỡi ngựa không dừng, thần tốc hướng về thâm cốc chạy tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên bầu trời xuất hiện bóng người qua lại không ngớt, tiếng xé gió liên miên bất tuyệt, quả thực là thần hồn nát thần tính!
Một luồng cảm giác sơn vũ dục lai phả vào mặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận