Linh Chu

Chương 220: Kiếp trước kiếp nầy

- Sau này mà thấy nàng ta, vậy đi xa được đến đâu thì trốn xa tới đó cũng được.
Phong Phi Vân lầm bẩm không chỉ có là đang báo cho Vu Cửu, cũng là đang nói cho mình nghe.
Mặc dù giao ra Hóa Đạo Thạch cho Tiêu Nặc Lan, nhưng mà trong lòng Phong Phi Vân lại cũng không có cảm giác mất mát. Dù sao thần bảo giống như vậy, khẳng định sẽ có vô số thế lực lớn mơ ước. Nếu không có đủ thực lực, căn bản là không giữ nổi.
Hóa Đạo Thạch có thể nói là đệ nhất chí bảo Thần Tấn Vương Triều, nếu như Phong Phi Vân giữ nó ở trên người của mình, thì không quá ba ngày, khẳng định hắn sẽ phơi thây nơi hoang dã.
- Hừ! Loại bảo vật Hóa Đạo Thạch này, ngoài mình gia tộc Bắc Minh của ta ra thì ai cũng đều đừng nghĩ lấy được.
Bắc Minh Đường đứng lên từ trên mặt đất, khóe miệng vẫn còn rơm rớm máu. Hắn quát với Tiêu Nặc Lan, muốn lấy danh tiếng của gia tộc Bắc Minh để hù dọa Tiêu Nặc Lan.
Tiêu Nặc Lan lập tức ngừng bước chân lại!
Trong lòng Phong Phi Vân giật thột một cái. Bỗng nhiên, hắn lại là tung ra một cước đá bay Bắc Minh Đường đi ra ngoài, lần này thì đá hắn đi được xa hơn.
Hỗn đản này! Nếu như mà chọc giận Tiêu Nặc Lan, cả Phong Hỏa Liên Thành đều có thể sẽ hóa thành phế tích, tất cả mọi người sẽ chết trong tay nàng.
- Hóa Đạo Thạch... Là Bắc Minh... Gia tộc ta...
Bắc Minh Đường mặc dù bị đá bay, nhưng mà âm thanh đã mang theo vẻ không cam lòng, từ rất xa truyền đến một câu như vậy.
Tiêu Nặc Lan cũng không hề xoay người, dừng một chút, liền lại trực tiếp rời đi!
Phong Phi Vân lúc này mới thở phào một hơi, mới vừa rồi thiếu chút nữa liền bị Bắc Minh Đường hại chết !
...
- Ai nha! Ta muốn đi tìm hỗn đản Phong Phi Vân kia, nếu mà không gặp được hắn, hắn khẳng định lại đi tìm nữ nhân khác.Ngươi đừng ngăn ta, ta không làm ni cô, ta thật sự không làm ni cô. Nếu như ngươi là lại bức ta, ta chết cho ngươi xem. Ngươi có tin hay không?
Tại một chỗ phồn hoa ở Phong Hỏa Liên Thành, có một thiếu nữ mặc phật y màu xanh nhạt đứng ở trên đường cái khóc lóc om sòm lăn lộn. Nhìn qua nàng cũng áng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mái tóc đen thật dài vấn ở trên đầu, được cắm một cây ngọc thoa cài tóc.
Da Nạp Lan Tuyết Tiên cực kì trắng, nó tản ra ánh sáng nhàn nhạt, êm dịu mà mang theo phật vận. Khi thì nàng có vẻ hơi lạnh như băng, khi thì có vẻ hơi ngây thơ, khi thì có hơi dễ thương, khi thì lại có chút trang nghiêm thần thánh, thật giống như một vị nữ Bồ Tát.
Một người không ngờ lại có thể có được sáu loại khí chất, mỗi một loại đều không giống nhau. Nhìn trong mắt của những người khác nhau thì khí chất của nàng cũng lại không giống nhau.
Đây là bởi vì sáu viên Thiên Tủy Xá Lợi trong thân thể nàng đã bị kích hoạt, do đó khiến cho nàng đi bước một hướng về lục dục phật cảnh. Còn khí chất trên người cũng hiện ra sáu chủng loại.
- Nha đầu, nếu như ngươi ngay cả này tình dục cơ bản nhất đều không cắt đi, tương lai tu hành tất có đại kiếp.
Tửu Nhục hòa thượng tợp mạnh một ngụm rượu, không ngừng thở dài mà nói:
- Lão Tử đã sớm tính một quẻ cho hắn. Tiểu tử kia trong lòng chỉ nghĩ đến một nữ nhân, đã thâm căn cố đế, không có khả năng lại thích nữ nhân khác. Ngươi cũng sớm quên hắn đi một chút, rồi cùng ta học tập "Thương Sinh Cổ Kinh", truyền thừa vô thượng thánh pháp của Phật Môn ta.
- Có đúng là hắn thích ta không ?
Nạp Lan Tuyết Tiên nắm ống tay áo Tửu Nhục hòa thượng, con mắt chớp chớp, hàng lông mi rung rung.
Làm thế nào liền si tình như vậy ?
Tửu Nhục hòa thượng lại là thở dài một tiếng, lắc đầu rồi đáp:
- Trên quái tượng ( quẻ bói), có hiện ra kiếp trước kiếp nầy, vòng đời sinh tử cực kì hỗn loạn mà lại bị một cỗ lực lượng vận mệnh cách trở. Ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua quái tượng kỳ dị như vậy, hoàn toàn không nhìn thấu nữ nhân kia là ai. Nhưng mà, có khả năng khẳng định tuyệt đối không phải ngươi.
- Chính hắn gọi ta là vợ, không có đạo lý nói chuyện không tính toán gì hết.
Nạp Lan Tuyết Tiên bảo.
- Nam nhân có khả năng gọi bất cứ một người nữ nhân xinh đẹp nào là con dâu!
Tửu Nhục hòa thượng đáp.
- Chính là... Chính là người ta đã có quan hệ xác thịt cùng hắn.
Khuôn mặt Nạp Lan Tuyết Tiên có hơi đỏ ửng.
- Nam nhân chính là phát sinh tiếp xúc da thịt với bất cứ một người nữ nhân xinh đẹp nào !
Tửu Nhục hòa thượng thở dài nói.
Nạp Lan Tuyết Tiên dậm chân, tức giận hỏi:
- Ngươi chính là muốn đối địch với ta ?
- Nha đầu, ta là muốn giảng một đạo lý cho ngươi. Ngươi coi như không tu phật, thì cũng không gả cho Phong Phi Vân. Ngươi coi như gả cho một con chó, cũng không lấy Phong Phi Vân.
Tửu Nhục hòa thượng đáp.
- Ngươi liền chán ghét hắn như vậy?
Nạp Lan Tuyết Tiên hỏi.
- Ta vốn không ghét hắn, thậm chí có hơi tán thưởng khen ngợi hắn, nhưng mà đây là hai chuyện khác nhau. Trừ phi hắn có thể cắt đứt chấp niệm trên người mình, nếu không hắn vĩnh viễn đều không có khả năng thích ngươi. Đi gần quá với hắn, ngươi tương lai nhất định phải muốn chết muốn sống, bất tất tự làm khổ mình ?
Tuy rằng Tửu Nhục hòa thượng trước mặt những người khác thì nói lời thô tục hết bài này đến bài khác, nhưng mà trước mặt Nạp Lan Tuyết Tiên thì lão nói chuyện đều rất biết có chừng mực.
Nạp Lan Tuyết Tiên đương nhiên không tin, cảm giác đây đều là Tửu Nhục hòa thượng nêu lí do để thoái thác, mục đích là muốn nàng chuyên tâm làm ni cô, bước lên con đường vong tình tuyệt ái để tu phật
- Phật nói, kiếp trước kiếp nầy có nhân có quả. Kiếp nầy, nếu như ngươi là phi thường phi thường thích một người, mà hắn không thích ngươi, thì đó đều là bởi vì đời trước hắn phi thường phi thường thích ngươi, mà ngươi không thích hắn. Món nợ của kiếp trước, kiếp nầy sẽ hoàn lại. Còn món nợ của kiếp nầy, kiếp sau nhất định phải trả.
Hiện tại Nạp Lan Tuyết Tiên làm sao còn nghe được những lời Tửu Nhục hòa thượng đã nói, nàng không nhịn được đáp:
- Đạo gia tu luyện kiếp nầy, phật gia tu luyện kiếp sau. Nghe nói ta đời trước chính là một vị Bồ Tát xinh đẹp dễ thương, làm rất nhiều việc thiện lớn, đời này nhất định công đức vô lượng. Ta nguyện mất đi một thân công đức, hóa thành đường nhân duyên...
Nàng vẫn chưa nói xong, liền bị Tửu Nhục hòa thượng giơ tay bịt miệng mà trách mắng:
- Nói bậy, những lời như thế trong tương lai hoàn toàn không thể nói lung tung.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một cỗ tà khí ngút trời, bay thẳng lên trời cao. Nó bao trùm kín mít cả Phong Hỏa Liên Thành !
Tửu Nhục hòa thượng chậm rãi buông lỏng tay ra, ngẩng đầu nhìn về hướng mây đen chết chóc trên màn trời mà tự nhủ:
- Tiêu Nặc Lan quả nhiên đã đuổi tới. Nếu như không có được Phỉ Thúy Phật Châu, thì nàng sẽ không bỏ qua. Chúng ta cần tìm một nơi để trốn đã.
Ánh mắt Tửu Nhục hòa thượng nhìn về khắp bốn phía, đột nhiên có một tòa lầu cao treo đầy đèn màu hấp dẫn sự chú ý của lão. Cột đỏ mái xanh, cao gần bẩy tầng, lại có vô số nữ nhân ăn mặc màu sắc tươi đẹp với khuôn mặt tươi cười, liền như tiên nữ ở cung điện trên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận