Linh Chu

Chương 1582: Bát thế tử (1)

Vị Tuyết Thần nương nương ngồi ở phía trên kia liền nức nở, điềm đạm đáng yêu, thanh âm bi thương, nói:
- Nhất định là Thần Thiên Tước, nhất định là hắn, hắn đã nhận ra, hắn đã nhận ra rồi...
Nữ tử ôm đàn cổ vẫn rất bình tĩnh, lần nữa hỏi:
- Còn có gì nữa?
Hoắc Đạt suy tư một lát, nói:
- Không có nữa, hắn chỉ nói chừng đó, bất quá hắn ở Cảnh Chủ Phủ điền công văn nhập chức, chỉ cần tìm đọc một phen, nhất định có thể tra ra được thân phận của hắn, đúng rồi, tên của hắn gọi là Phong Phi Vân.
- Phong Phi Vân.
Nữ tử ôm đàn có chút kinh dị, trong mắt đẹp mang theo vầng sáng trí tuệ, ngón tay trắng muốt mảnh khảnh kháp động, suy tính Thiên Cơ mệnh lý, rất nhanh liền có kết quả.
Thì thào tự nói:
- Quả nhiên là hắn
Ngón tay nữ tử ôm đàn nhẹ nhàng chấn động dây đàn, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, trong mắt mang theo thần sắc phức tạp, cuối cùng tụ tập thành sát ý, nói:
- Phong Phi Vân này không phải Thần Thiên Tước gia điều động qua, chính là một tên bán yêu.
Vị Tuyết Thần nương nương trẻ tuổi xinh đẹp kia, nói:
- Bán yêu làm sao có thể trở thành Vực Chủ.
- Người này cũng không phải bán yêu bình thường, xảo trá âm hiểm, thiên phú tuyệt đỉnh, tâm trí hơn người.
Nữ tử ôm đàn có chút cười:
- Bất quá chúng ta ngược lại có thể lợi dụng thân phận bán yêu của hắn để kích thích mâu thuẫn giữa Thánh cảnh Cảnh Chủ Phủ và Các lão Thiên Cung, nếu có thể châm ngòi mâu thuẫn giữa Thánh cảnh cảnh chủ và Lâm Các lão thì đối với kế hoạch của chúng ta sẽ càng thêm có lợi.
Nữ tử ôm đàn này thanh mỹ tú lệ, nhưng trên người đã có một cổ Long Hoàng chi khí khiến người kính sợ, giờ phút này liền hữu ý vô ý dật tản đi.
Nếu Phong Phi Vân giờ phút này ở chỗ này liền có thể nhận ra nàng ngay, nàng chính là nữ Đế Long Khương Linh đã biến mất từ lâu, bộ dáng giờ phút này đúng là của Thái Vi.
...
Phong Phi Vân lúc này đang trên đường đi đến Bổ Thiên Các, nhưng lại gặp một công tử áo tím.
Nàng ngăn ở ngay phía trước Phong Phi Vân, chặn ngang giữa đường, tóc dài đen nhánh, tư thái ngạo nhân, ngũ quan tinh xảo, thanh tú xinh đẹp, nhưn gương mặt kia cũng rất lạnh, so với tuyết dưới mặt đất còn lạnh hơn.
Phong Phi Vân liếc nàng, cười nói:
- Thất quận chúa, khí trời lạnh như vậy, ngươi còn cầm quạt xếp, cái này...
- Ngươi có ý kiến?
Lưu Tô Tử vẫn đong đưa quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, nhãn quang lạnh như băng, nhìn gần lấy Phong Phi Vân.
- Cái này rất có nội hàm, mang đến cho người một loại cảm giác độc lập độc hành.
Phong Phi Vân chợt lại nói:
- Chỉ là tại hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, kính xin Thất quận chúa nhường một con đường, để tại hạ đi qua.
- Nếu ngươi không nói cho ta biết Nhất Nhất đã bị ngươi làm gì, hôm nay đường này thật sự không thể đi được.
Ánh mắt Lưu Tô Tử rét lạnh như băng.
Nàng đã quay lại Trú Thiên Phủ, biết rõ tin tức Phong Phi Vân một chưởng đánh bay hơn mười vị cường giả Tây Linh Cảnh, đây cũng không phải là lực lượng bình thường, nếu không phải lúc đó có rất nhiều người trông thấy, nàng căn bản không thể nào tin được.
Phong Phi Vân đã có lực lượng cường đại như thế, lại quỷ kế đa đoan, Hiên Viên Nhất Nhất tuy rằng tu vị cao cường, nhưng thật sự cũng có khả năng bị hắn ám toán.
Vì vậy, nàng liền lập tức đuổi qua, chặn đường Phong Phi Vân, muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.
Phong Phi Vân ngẩng đầu lên, nhìn nhìn bông tuyết tung bay đầy trời, cười nói:
- Ta có thể làm gì Thánh nữ điện hạ chứ, chuyện này không phải ta đã nói rất rõ rồi sao? Thật sự không liên quan...
Lưu Tô Tử liếc mắt nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, nói:
- Đó là bởi vì ta không biết tu vi ngươi hiện tại, cho nên mới bị ngươi lừa gạt, có phải ngươi đã đạt đến Niết Bàn đệ thất trọng không?
Phong Phi Vân hít một hơi hàn khí thật sâu, cười cười, nói:
- Ta hiện giờ chính là cô gia của Lưu Ly gia tộc, vị hôn phu của Đại quận chúa, theo đạo lý mà nói, ngươi nên gọi ta một tiếng đại tỷ phu mới phải, nào có cô em vợ nào lại mạnh mẽ đặt nghi vấn với đại tỷ phu như thế chứ, bị người nhìn thấy sẽ có lời không hay, đối với thanh danh của Thất quận chúa không tốt đâu.
Lưu Tô Tử mài mài hàm răng, không chút sợ uy hiếp của Phong Phi Vân, thanh âm thanh mỹ, cất cao giọng nói:
- Đại tỷ phu đúng không, nếu ngươi không thành thật khai báo thì hôm nay ta sẽ khiến biến thành đại thái giám.
Nàng không chút che dấu thanh âm của mình, rất nhiều tu sĩ đều nghe được lời của nàng, nhao nhao ghé mắt nhìn qua, chỉ trỏ, đàm tiếu nghị luận.
- Đó hình như là Thất quận chúa của Diệp Hồng Cảnh, nam nhân đứng đối diện nàng hẳn là bán yêu Phong Phi Vân gần đây đang huyên náo xôn xao.
- Bán yêu kia không phải đính hôn với Đại quận chúa Diệp Hồng Cảnh rồi sao, con cóc ăn thịt thiên nga, thật là khiến người hâm mộ ghen ghét.
- Ta sao lại cảm thấy thất quận chúa cùng bán yêu này có khúc mắc, hắc hắc, thật là quái sự mỗi năm có ah.
...
... ...
Lưu Tô Tử không chút nào để ý tới ngôn từ của những tu sĩ kia, đôi mắt dễ thương như hàn tinh, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lông mi thon dài, ánh mắt sắc bén.
Đúng lúc này bảy, tám tu sĩ đi qua, đều là nhân vật cường thế, có là cường giả một đời tuổi trẻ, cũng có hiền giả thế hệ trước .
- Cút ngay, biết rõ chúng ta là ai không?
Một lão giả tóc bạc da mồi điểm ra một ngón tay, bộc phát ra khe hở mang tính hủy diệt, giam cầm một tu sĩ chặn đường vào trong quang hoàn, khe hở co rút lại, tu sĩ chặn đường này bị đập vỡ thành một đoàn huyết nhục lớn chừng nắm đấm.
- Ồ.
Đoàn huyết nhục này bị lão giả luyện hóa, hút vào trong thân thể.
Đám người kia thật sự quá bá đạo, chỉ chặn đường đã bị chém giết, ngay cả huyết khí tinh hoa cũng bị cắn nuốt.
- Mọi người mau lui lại, đó là người của Bát thế tử phủ, chúng ta không trêu chọc nổi đâu.
- Bát thế tử phủ, ông trời... ơ... i.
Mấy tu sĩ vốn còn muốn báo thù nghe được mấy chữ Bát thế tử phủ đều bị hù sợ, sau đó rút đi rất nhanh, không dám trêu chọc đám người kia.
Bảy, tám tu sĩ này trực tiếp đi đến trước mặt Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Tử, vây quanh lấy Lưu Tô Tử.
Lão giả tóc bạc da mồi kia bộ pháp tập tễnh, ăn mặc trường bào màu xám, mắt trợn trắng, nhìn không thấy đồng tử, đúng là một lão mù lòa.
Chung quanh thân thể hắn tràn đầy quy tắc chi lực đang vận chuyển, một cổ vận luật cổ xưa tản mát ra, như là một khối hoá thạch còn sống, thanh âm khàn khàn, nói:
- Bát thế tử chúng ta vừa rồi có duyên gặp mặt cô nương một lần, muốn thỉnh ngươi đến Nguyệt Thượng Tiên Cung một chuyến.
Lưu Tô Tử có chút ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vòng ánh trăng cực lớn treo trên trời cao, thản nhiên nói:
- Trở về nói cho thế tử các ngươi biết, bổn công tử không có hứng thú.
- Lớn mật, Bát thế tử chúng ta muốn gặp ngươi, đó là vinh hạnh lớn lao của ngươi, đừng cho mặt lại không biết xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận