Linh Chu

Chương 93: Chân Diệu Linh Thạch

Phong Phi Vân mở to mắt, bên trong có hỏa diễm nhàn nhạt đang phát hỏa, liền vội vàng nhận lấy khối hoàng thạch, cười nói:
- Lại là một khối chân diệu linh thạch, khụ khụ ... chút ít lòng thành này quả thật không phải nhỏ rồi.
Phong Phi Vân dùng tay bóp một cái, tức khắc đem hoàng thạch đang cầm trong tay bóp nát, hóa thành một thanh hoàng sa, mà bên trong hoàng sa lại toát ra ánh sáng ngũ bạch sắc.
Hiện ra một viên linh thạch lớn bằng đầu ngón tay út, bên ngoài nhẵn bóng vô cùng, sờ tay vào thấy lạnh buốt, vẫn không ngừng dật tản ra ngoài vụ khí bạch sắc.
Cái này hiển nhiên không phải là thủy vụ thông thường, mà là nồng độ linh khí đã đạt đến một trình độ nhất định thì mới có thể bị người khác nhìn thấy bằng mắt thường.
Vị Mộc sư huynh của Đại diễn tiên môn vội vàng lấy từ trong lòng ngực ra một cái hộp nhỏ bằng ngọc thạch, đưa cho Phong Phi Vân, càng thêm cung kính, nói:
- Tiền bối quả nhiên là cao nhân, lại có thể nhìn thấu hoàng thạch, biết được bên trong chính là chân diệu linh thạch, chẳng lẽ tiền bối chính là một tầm bảo sư tôn quý?
Nghe được ba chữ "Tầm bảo sư", ngay cả vị đệ tử đứng bên cạnh cũng cảm thấy kính nể, phải biết rằng địa vị tầm bảo sư trong thiên hạ cực cao, cho dù chẳng qua chỉ là một vị tầm bảo sư cấp bậc thấp nhất thì địa vị cũng không dưới một vị trưởng lão.
Số lượng Tầm bảo sư so với Trí sư còn phải ít ỏi hơn nhiều, Nam thái phủ rộng lớn, đất nước bao la nhưng có thể tìm được mười vị tầm bảo sư thì đã quá khó khăn rồi.
Nếu nói tầm bảo là tìm kiếm thiên tài địa bảo, linh mạch dưới lòng đất, viễn cổ thần tàng, khoáng thạch linh căn, vân vân ... thì chuyện này đối với trình độ tầm bảo sư đòi hỏi cực cao, nhất định phải có tài năng tinh thông pháp nhãn vô thượng, thiên văn địa lý, tinh tú khí tượng, lịch đại cổ văn, tập suy tính, vân vân ...
Có thể nói tầm bảo sư gần như chính là người giàu có nhất thiên hạ, đó là một nhóm người thần bí nhất, hành tẩu trong thâm sơn đại trạch, tiềm hành trong địa mạch cổ mộ, chiến đấu với mãnh thú, đấu với tử linh, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với khiêu chiến của thiên nhiên và phông ấn cấm địa viễn cổ.
Đương nhiên muốn trở thành một vị tầm bảo sư cũng cần phải lấy được thiết lệnh do Vạn tượng tháp ban tặng mới được, ngũ đại huyền sư đều không ngoại lệ.
Năng lực Phong Phi Vân hoàn toàn không kém gì những tầm bảo sư nhất phẩm kia, nhưng mà lại không biết làm thế nào để có thiết lệnh của Vạn tượng tháp, chỉ có thể chẳng nói đúng sai mà cười cười, sau đó cầm lấy viên chân diệu linh thạch nho nhỏ kia bỏ vào trong hộp ngọc cất giữ để tránh cho linh khí trong linh thạch bị trôi đi mất.
Chân diệu linh thạch chính là một trong mười tám loại linh thạch kỳ dị, cũng là một trong những loại linh thạch bình thường nhất trong mười tám loại, chính là linh khí tinh thuần trong thiên địa ngưng tụ thành thạch, tuy cũng chỉ là một viên lớn bằng đầu ngón tay út nhưng ở linh khí ngưng tụ ở bên trong cũng đã đủ để một vị tu sĩ tiên căn sơ kỳ tu luyện ba năm trời.
Lợi dụng linh thạch để tu luyện, so với linh khí hấp thụ trong thiên nhiên thì nhanh hơn gấp đôi.
Nói cách khác, lợi dụng viên chân diệu linh thạch này tu luyện ba năm thì tương đương với thành quả của một tu sĩ tiên căn tu luyện sáu năm.
Dù cho chân diệu linh thạch chỉ là một loại linh thạch bình thường nhất trong mười tám loại nhưng mà vẫn là vô giá, không phải là nhân vật thiên tài của đại gia tộc thì căn bản không thể có được, so với một món bảo khí thì càng đắt giá hơn.
- Hai vị thực sự quá khách khí rồi, lần đầu tiên gặp mặt mà đã tặng cho ta lễ vật quý như vậy, ý tốt như vậy làm sao tôi dám nhận lấy chứ?
Phong Phi Vân tuy là nói như thế nhưng mà hắn cũng đã đem hộp ngọc nhét vào trong ngực, hơi kéo vạt áo lại, hiển nhiên là không có khả năng móc ra lại.
Mộc sư huynh cũng là một người thức thời, cười nói:
- Không dối gì tiền bối, ở trong Kính Hoàn sơn này cũng có một tòa hầm mỏ của Đại diễn tiên môn, hàng năm đều có thể sản xuất ra hơn một trăm khối linh thạch, huynh đệ chúng tôi trấn giữ hầm mỏ cũng đã mười lăm năm trời, lấy ra một viên linh thạch để tặng tiền bối thì cũng không phải việc gì khó.
Tu vi hai người này cũng đã đạt tới tiên căn sơ kỳ, coi như là cao thủ một phương, trấn giữ một tòa hầm mỏ dĩ nhiên là dư sức, chỉ là bọn họ nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ có hình dáng chừng hai mươi tuổi, chẳng lẽ lúc mấy tuổi bọn họ đã đến Kính Hoàn sơn trấn giữ hầm mỏ hay sao?
Phong Phi Vân hiển nhiên cũng không tin rằng người trong Đại diễn tiên môn lại có thể sai phái hai đứa trẻ này đến trấn giữ hầm mỏ, liền hỏi:
- Xin hai vị cho biết tuổi?
- Ba mươi tám!
- Ba mươi sáu!
Đều hơn ba mươi tuổi!
Trong lòng Phong Phi Vân chợt bừng tỉnh, người tu tiên tu vi càng cao lại càng có thể trẻ tuổi bất diệt, hèn chi hai người này biết hắn tuổi còn trẻ, còn gọi hắn là tiền bối, hóa ra là bọn họ cho rằng Phong Phi Vân là do tu vi mạnh mẽ mà nghịch chuyển sinh lý, tóc bạc chuyển xanh.
Dù sao thì nếu như có thể ung dung trong sơn cốc nguy cơ bốn phía này thì nhất định là người có tu vi cao tuyệt, ít nhất thì bọn họ cho là như vậy.
- Tiền bối chính là cao nhân đắc đạo, có biết trong sơn cốc này rốt cuộc đã xảy ra đại sự như thế nào mà thần quang trùng thiên, xuyên phá trời xanh không?
Mộc sư huynh hỏi.
- Cái này ... Quả thật là có đại sự xảy ra, ta đoán là trong vài hôm nữa sẽ có hung ma xuất thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận