Linh Chu

Chương 892: Vận khí (2)

Giẫm cứt chó.
Tất Trữ Suất như trước không phục lắm.
Phong Phi Vân cũng không phải là người hiếu chiến, có thể ít chiến một hồi thì hắn vui vẻ làm thế, nói:
- Ta đi ủng hộ sĩ khí cho ngươi.
- Đừng, ngàn vạn đừng, đối thủ của ngươi chính là Bắc Minh Phá Thiên, Hồng Diệp hoàng tử, thừa dịp hiện tại có thời gian, ngươi nên quan sát chiến pháp của chúng đi, thời điểm đấu cuối cùng sẽ gặp gỡ ngươi, biết mình biết người, mới có thể chiến thắng bọn chúng, lấy La Phù công chúa làm tiểu thiếp.
Tất Trữ Suất trêu chọc nói.
La Phù công chúa là hoàng gia thiên nữ tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không làm tiểu thiếp, nhưng mà có điểm hắn nói đúng, Bắc Minh Phá Thiên lấy La Phù công chúa, hoặc là tranh đoạt vị trí thần vương đều có át chủ bài.
Hiện tại biết át chủ bài của bọn họ, thời điểm quyết đấu chiến sẽ có trợ thủ lớn.
...
Hai giờ sau trận đầu tiên bắt đầu, có chín mươi sáu người tham gia chiến đấu, đào thải bốn mươi tám người, tăng thêm Phong Phi Vân là người may mắn lạc đàn nên theo những người chiến thắng vượt qua vòng đầu tiên.
Phong Phi Vân ngồi trong cung điện, uống rượu ngon, ăn linh quả, có hai cung nữ thầu hạ, hắn rất thích ý.
Đây là nơi thiên tài nghỉ ngơi, có linh đan khôi phục tu vị, có hơn mười tu sĩ, có bọn họ, mặc dù là bản thân bị trọng thương cũng không có chuyện gì, đều có thể trong vòng một giờ khôi phục tới đỉnh phong.
Làn da toàn thân Tất Trữ Suất đều bị đốt trọi, đầu tóc cũng như không, hắn vào trong cung điện và gào lên thật to:
- Cứu mạng ah, chết người.
Phong Phi Vân cùng hai đan sư xông ra, đưa hắn mang lên chiếc giường có linh khê chảy qua, hai vị đan sư đang kiểm tra trên người, rất nhanh hai đai si này cười nói:
- Chỉ bị bỏng ngoài da, chỉ ăn hai lần linh dược là khỏi ngay.
Trong đó, một đan sư lấy linh đan ra.
Phong Phi Vân nói:
- Thua cũng không sai cả, chỉ cần thắng là được.
- Ai nói ta thua, ta thắng.
Tất Trữ Suất bổ nhào qua bên này, lại kêu thảm một tiếng, bờ mông vốn bị bỏng nghiêm trọng, hắn bỏng toàn diện.
Phong Phi Vân nói:
- Vậy ai làm ngươi bỏng?
Tất Trữ Suất lại nằm hai tay, thở dài một tiếng nói:
- Bị một tấm hỏa thần phù đốt cháy.
Phong Phi Vân khuôn mặt hơi động, nói:
- Minh Hỏa thần phù áp súc chín cái hai vị tam hỏa, cho dù không cẩn thận sẽ có cự phách mang theo phù văn cường đại nhất, xem ra trận chiến phò mã này yếu hơn nhiều, cũng không phải tu vị cường đại có thể thắng, nói cho dùng có thể sức người và kỹ xảo, nghịch chuyển càn khôn, đúng, ngươi làm sao hóa giải hóa tần phù?
- Khục khục, minh hỏa thần phù chính là cái tên của ta, bởi vì sai lầm khi điều khiển, ta bị bỏng một chút thôi.
Tất Trữ Suất nói.
Phong Phi Vân: ". . ."
- Tất Trữ Suất tên này đúng là thâm tàng bất lộ, vốn có thần thông trên Đạo Điển đã đủ trở thành thành vệ quân.
Tất Trữ Suất sợ Phong Phi Vân hỏi tới, liền hỏi:
- Đúng rồi, ngươi đi quan sát Bắc Minh Phá Thiên, Hồng Diệp hoàng tử, Lý Tiêu Nam chiến đấu đi, bọn họ có thần thông không cách nào thai chủng cả.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Những kẻ gọi là thiên tài yêu nghiệt kia, trước mặt bọn họ căn bản không đáng giá nhắc tới, bị một chiêu đánh bại, không cách nào hoàn thành chỉ tiêu của sếp a.
- Không hổ là một trong nhóm nổi danh nhất tu chân giới, nổi danh khó chơi.
Tất Trữ Suất ăn viên linh đan thứ hai về, đã sớm có người đang ngồi, thân thể chìm nổi trong linh dược, làn da bị bỏng nhanh chóng khép vết thương lại.
Không qua bao lâu hắn rời khỏi giường đá, hoạt động một chút và ôm chân, cười to nói:
- Rốt cục có thể an tâm nghênh chiến trận tiếp theo, trận tiếp theo đối thủ đều là Thiên Mệnh ngũ trọng, áp lực thật lớn ah, đúng rồi, Phong Phi Vân ngươi đặt đối thủ nào đây?
- Lại lạc đàn.
Phong Phi Vân nói.
- Nói đùa gì vậy.
Tất Trữ Suất mặt mũi tràn thần thái khó tin nổi, thiếu chút nữa gì chải nhải trong cước hơn.
Lần bốc thăm này là tùy cơ, là chia làm hai lần khiêu chiến, vì vậy chia làm hai mươi bốn quyển, Phong Phi Vân lại lạnh nhạt.
Lại hai giờ qua đi, có hai mươi bốn người đấu xông, lại có hai mươi bốn người bị loại bỏ, tăng thêm Phong Phi Vân có hai mươi lăm.
Phong Phi Vân một hồi không chiến, liền trực tiếp tiến vào hai mươi lă cường.
- Cứu mạng ah, chết người rồi.
Tiếng kêu thảm thiết của Tất Trữ Suất vang lên, hắn lần này bị thương quá nặng, bò vào trong ngọc điện thì thổ huyết tại chỗ, trong máu mang theo bột phấn, trên người đầy nhiều khối hàn băng, xem ra huyết nhục đồng bào của hắn còn mạnh hơn tảng đá.
Phong Phi Vân cùng hai vị đan sư xông lên lần nữa, đưa hắn lên cán sau đó đặt vào linh tuyền.
Tất Trữ Suất thương thế trên người rất nặng, toàn thân đều là khối băng, không phải băng tinh bình thường, rét lạnh thấu xương, người bình thường dù chỉ dính một phần nhỏ băng tinh này cũng đủ đông cứng ngay lập tức.
Tất Trữ Suất hai lỗ tai đã bị đóng băng, không ngừng gọi:
- Ta còn cứu được không, có thể cứu được không?
Hai đan sư không ngừng kiểm tra, đồng thời nhíu mày, một lão đan sư trong đó nói:
- Ngươi trúng phải ngọc tịnh hàn khí, tu sĩ bình thường dính vào một sợi là chết cứng ngay tại chỗ a.
- Xong, xong, ta tổng cộng dính hơn mười sợi, xem ra không cứu được rồi, cho dù là người sắt cũng bị đông thành bột phấn.
Tất Trữ Suất hai mắt có nước mắt chảy dài, bên môi có huyết dịch chảy ra, bị hàn khí đông cứng lại, huyết dịch biến thành băng tinh óng ánh như kim cương.
- Ngọc tịnh hàn khí còn mạnh hơn Minh Hỏa Thần Phù một chút, sách cổ có ghi lại, Thần Tấn vương triều căn bản không có hàn khí này, chỉ có dưới đáy biển ngọc tịnh trong truyền thuyết mới có ngọc tịnh hàn khí, muốn tìm ngọc tịnh hàn khí dưới biển này cũng cực kỳ gian nan, không nghĩ tới trong cuộc chiến phò mã này có người sử dụng tới nó, chẳng lẽ là yêu nghiệt ở biển ngọc tịnh tới đây?
Phong Phi Vân từng quan sát thư tịch trong Phong gia, tuy không cách nào so sánh với những thế gia tồn tại vạn năm kia, nhưng cũng biết được nhiều bí văn trong đó.
Tất Trữ Suất liên tục gật đầu, vẻ mặt cầu xin, nói:
- Đúng vậy a, biển ngọc tịnh cách Thần Tấn vương triều không biết bao nhiêu trăm vạn dặm, nằm ở địa cương khác, Thần Tấn vương triều từ cổ tới nay cũng không có bao nhiêu người có vượt qua một đại cương đi tới đó cả.
- Rốt cuộc ngươi bị ai đánh bại?
Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm nghị, cảm giác cảm thấy trong đó có kỳ quái, không nghĩ tới có người mang đồ vật từ đại cương khác đi tới Thần Tấn vương triều, phải biết rằng mỗi một lãnh thổ quốc gia là tương liên với nhau, nhưng lại có xưng hô khác nhau. đó là bởi vì khi đi qua đại cương khác có tồn tại rãnh trời, cho dù là chân nhân cũng khó vượt qua rãnh trời đó, có rãnh trời chính là "Thái cổ man lâm", linh thú rậm rạp, hung cầm che bầu trời; có rãnh trời là "Tử vong sa mạc trăm ngàn vạn dặm", còn lớn hơn lãnh thổ Thần Tấn vương triều vô số lần, đó chính là tử vong tuyệt địa, nhân lực không thể vượt qua; có rãnh trời chính là hắc ám ma vực, các loại quỷ quái tụ tập, dị loại rậm rạp, cũng là khu vực hỗn loạn, nhân loại bước vào trong đó sẽ chết tới nổi ngay cả cặn bã không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận