Linh Chu

Chương 411: Mười vạn kim tệ một tấm (2)

- Ngày hôm qua ta nhìn thấy
một thiên tài tuyệt đỉnh của Vạn Tượng Tháp, mang theo hơn hai trăm nô
bộc, lái mười chiếc hoàng kim chiến xa đi ngang qua ngoài thành, chạy đi rất gấp, chiến xa xu thế khí thôn sơn hà, hôm nay sợ rằng đã đi được
vạn dặm rồi.
- Tối hôm qua ta nhìn thấy một nhân kiệt Thần Cơ đại viên mãn trên người tử khí như mây, ở trong nội thành phong lưu một đêm với Yên Hồng cô
nương, sáng nay đi ra ngoài cũng cưỡi Bạch Ngân Thần Sư, tiến đến phía
nam.
Vạn Tượng Tháp đại động tác, kinh động tất cả tu sĩ, mỗi người đang suy
đoán xảy ra chuyện gì, thẳng đến giữa trưa có một tin tức truyền tới.
- Bách Tháp Bảng thay đổi, mười vạn tài tuấn xuất quan.
- Vạn Tượng Tháp rốt cục ra tay, tuổi trẻ tài tuấn có lẽ đều tiến tới
mười hai quận còn chưa bị công phá kia, mười hai quận phủ này sẽ biến
thành chiến trường tranh giành của bọn họ.
- Ta đoán cũng là như thế, dù sao tu sĩ dám xông vào chín quận do thi tà nắm giữ quá ít, thi tà đông nghịt xông tới, cho dù là ai cũng bị đánh
chết.
- Nghe nói có vài tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh lớp già đã chết trong chín quận
này, từ đó về sau, không có người nào dám bước vào đó một bước.
...
... ...
Trong tòa cổ thành này, Phong Phi Vân đạt được rất nhiều tin tức, nghe được rất nhiều đại sự ở nam thái phủ gần đây.
Chín quận lớn đã nằm trong tay của thi tà, tức thì trở thành ma quật
trong lời tu sĩ, nhân loại xâm nhập trong đó sẽ chết không chỗ chôn.
Những thiên tài nhân kiệt ở Vạn Tượng Tháp này tuy có suy nghĩ đi săn
giết thi tà, nhưng lại cũng không dám xông vào chín quận lớn, nhao nhao
tiến đến mười hai quận phủ còn chưa bị xâm chiếm.
- Sư thúc, mức độ nguy hiểm của mười hai quận phủ không giống nhau, có
quận phủ mới vừa vặn bị thi tà tấn công, tương đối nguy hiểm thấp một
ít, có quận phủ đã lâm vào mức dầu sôi lửa bỏng, cho dù là tu sĩ Thiên
Mệnh Cảnh cũng không dám đi vào.
Vương Mãnh dò hỏi.
Nơi càng nguy hiểm, số lượng thi tà cũng càng nhiều, cũng thuận tiện thu thập thi cung, nhưng mà tùy thời sẽ bị thi tà vây công tới chết.
Nơi có nguy hiểm thấp nhất, khẳng định số lượng thi tà không nhiều lắm,
hơn nữa nhiều thi tà vừa mới thi biến, chiến lực không có khủng bố bằng
lão thi, nhưng khuyết điểm là tốc độ thu thập thi cung thấp hơn nhiều.
- Bán tình báo, bán tình báo, phân tích tình hình chiến đấu ở tiền
tuyến, phân bố thế lực của thi tà, hướng đi của tiên môn còn sót lại,
sắp xếp nguy hiểm của mười hai quận phủ, cái gì cần đều có, rời tay bán
phá giá, đi qua, đi ngang qua, không nên bỏ qua! Ài! Mỹ nữ, có muốn một
phần hay không, chỉ cần mười vạn kim tệ, tuyệt đối là giá trị siêu việt.
Phong Phi Vân nhìn qua người rao, chỉ thấy vẻ mặt của thiếu niên này đen hơn đáy nồi, trên lưng vác một cái sọt da đầy đồ quyển dê lớn, chồng
chất dày đặc, đoán chừng có trên trăm quyển.
Giờ phút này thiếu niên mặt đen đang ngăn trước mặt hai thiếu nữ xinh
đẹp mặc nho y màu trắng, đại lực chào hàng, nước bọt tử phun như
sương.
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, mười hai quận phủ của
nam thái phủ quá nguy hiểm, địa vực rộng lớn dọa người, người bình
thường cho dù đi ba đời cũng không thể đi hết được. Căn bản không có
người nào trong thời gian ngắn vẽ ra bản đồ tình báo như thế.
- Nhất định là gạt người, tên thanh niên mặt đen này tim quá đen, một
tấm đồ quyển gạt người mà bán giá mười vạn kim tệ, hắn đúng là dám mở
miệng.
- Đầu năm nay lừa đảo không ít, kẻ đần cũng nhiều... Sáng hôm nay tên
thanh niên mặt đen này bán ra hơn hai mươi đồ quyền, tấm đắt nhất cũng
giá tám mươi vạn kim tệ, tấm rẻ nhất chỉ bán ra chừng ba trăm kim tệ,
thành phẩm còn thấp hơn nhiều.
- Hắn kiếm tiền quá dễ dàng...
Nếu tên thanh niên mặt đen này bán ra được một đồ quyển tình báo là đổi
địa phương ngay, từ sáng tới trưa đã bán ra hai trăm vạn kim tệ rồi, mấu chốt là mua phải đồ giả, làm cho rất nhiều tu sĩ đều ghen ghét không
thôi, trong lòng rất không cân bằng.
- Mười vạn kim tệ quá đắt, nếu không năm kim tệ đi?
Một thiếu nữ ánh mắt trong veo như nước giơ năm ngón tay lên lắc lắc trước mặt đen này, nháy nháy con mắt đáng yêu.
Thanh niên mặt đen nói:
- Mỹ nữ, ngươi ra tay quá ác rồi, giá năm kim tệ căn bản không bán,
trung thực nói cho ngươi biết a! Đồ phổ này do một nhân vật vô thượng
làm ra, ta dùng giá vốn mua từ trong tay của hắn chín... Vạn kim tệ, lợi nhuận không nhiều lắm, xem cô nương lớn lên mỹ mạo động lòng người,
thanh thuần đáng yêu, ta giảm cho ngươi, chín vạn năm ngàn kim tệ.
- Thế nhưng mà ta chỉ có năm kim tệ!
Tiểu cô nương lấy ra năm kim tệ rực rỡ nằm trong bàn tay, không nhiều không ít, chỉ năm kim tệ.
- Thua lỗ ah! Mỹ nữ ra tay nên đại khí, sinh ý năm kim tệ, ta thực làm
không được. Được rồi! Xem ra hai vị đều là đệ tử Vạn Tượng Tháp, xem như nửa cùng trường, bán giá vốn cho các ngươi, chín vạn kim tệ.
Tên thanh niên mặt đen làm ra bộ dáng đấm ngực dậm chân, hàm răng cắn chặt, nói ra cái giá rất đau lòng.
Hắn giống như sắp thổ huyết.
- Chỉ có năm kim tệ, tỷ tỷ của ta hái thuốc bán thuốc, vốn ý định tới mua hai kiện xiêm y, hiện tại toàn bộ cho ngươi.
Tiểu cô nương này đôi mắt như trân châu, lộ ra dáng đáng yêu động lòng người, lông mi thật dài rung rung, lộ ra nét hồn nhiên.
Thanh niên mặt đen nhìn qua hai thiếu nữ này mặc quần áo mộc mạc, cũng
rất đơn thuần, đúng là không giống kẻ có tiền, nhưng lại còn đẹp hơn
thiên kim tiểu thư của đại gia tộc vài phần.
Nếu có thể bán các nàng cho đám thiếu gia giàu có, nhất định có thể bán
với giá tiền rất lớn, nhưng mà hắn rất phản cảm với chuyện lừa bán thiếu nữ, cũng đành nhịn cơ hội phát tài xuống.
Thật con mẹ nó xui, lần này xem như nhìn lầm! Gặp được hai cô nương nghèo!
- Được rồi! Năm kim tệ thì năm kim tệ, khốn kiếp, hôm nay xem như bán
giá thấp nhất. Mỹ nữ, giá tiền này ngươi ngàn vạn không nên nói với
người khác! Xem như tặng cho ngươi.
Thanh niên mặt đen ném đồ quyển cho thiếu nữ, túm lấy năm miếng kim tệ,
sau đó lẫn vào trong đám người, đến nơi khác tiếp tục hét to.
Rất hiển nhiên đồ quyển này giá năm kim tệ rất không đáng, bằng không hắn cũng không bán với giá này.
- Đại ca, năm mươi vạn kim tệ một tấm, nếu ngươi muốn mua, ta giảm nửa giá rồi!
Thanh niên mặt đen giữ một người lại, người nọ bị hắn nói được động tâm, trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng dùng mười lăm vạn kim tệ mua
một tấm, bị kích động rời đi.
Con mắt thanh niên mặt đen nhảy lên, nhìn thấy Phong Phi Vân đi tới,
khóe miệng nói một câu xui xẻo, liền muốn rời đi, nhưng mà hắn vừa mới
quay người lại, phát hiện Phong Phi Vân đã ngăn cản trước mặt của hắn,
đang cười tủm tỉm theo dõi hắn.
- Tất Trữ Suất, ngươi đúng là lừa gạt không bỏ qua một chút cơ hội nào cả!
Phong Phi Vân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận