Linh Chu

Chương 1249: Lão bổng tử bán cháo (1)

Long La Phù không hề che giấu, thật ra cái này không xem như tin tức mật. Vì đêm nay tin này sẽ truyền khắp Thần đô, lòng người hoảng sợ, mọi người đều biết.
Phong Phi Vân thầm cười nhạt, hèn gì đêm khuya gọi hết văn thần võ tướng vào đế cung, hóa ra là tám yếu tắc Trung Hoàng phủ bị phá. Chuyện này chết người thật, trong lịch sử Thần Tấn vương triều chỉ xảy ra một lần.
Trung Hoàng phủ là căn cơ của hoàng tộc, kinh doanh mấy ngàn năm vậy mà tám yếu tắc bị phá.
Có thể nói Thần Tấn vương triều đã bị diệt một nửa.
Phong Phi Vân không vui sướng khi người gặp họa, dù gì bầy rồng nuốt trời không có lợi cho hắn. Phong Phi Vân càng lo là tà thi Diêm Vương ngay lúc nào vào góp vui thì nên làm sao ngăn cản?
Phong Phi Vân nói:
- Ba mươi ức vạn Thần Võ quân cũng thua, thế đến hùng hổ đây.
Long La Phù nói:
- Đúng là hùng hổ. Có hai mươi ba đường cường đại nhất như Sâm La điện, Nạp Lan phiệt, Tây Việt phiệt, Bắc Minh phiệt. Có Thiên Long vương triều, Ngọc Càn vương triều, La Sát vương triều. Trừ Võ Đấu vương triều cách Thần Tấn vương triều xa nhất, ba vương triều khác đều muốn chia một chén canh. Ba cổ tiên giáo trong Địa Tử phủ dẫn đầu đại quân, Vô Sinh vực, Cửu U vực tà đạo. Còn có Phong gia các người, Cổ Chi thi động Bắc Cương phủ. Trừ hai mươi ba quân đội khổng lồ nhất ra còn hàng vạn quân đội thế lực nhỏ khác.
Phong Phi Vân xoa trán:
- Thật là tường ngã mọi người đẩy, ba vương triều đều đến, xu hướng muốn diệt quốc đây.
Phong Phi Vân mơ hồ cảm thấy là do Thần Linh cung ở sau lưng thúc đẩy, nếu không làm gì nhiều thế lực tấn công cùng lúc?
Long La Phù nói:
- Ngươi cũng muốn đẩy một phen.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta không có hứng đẩy tường, ta ham đẩy ngã người hơn.
- Ngươi . . .!
Trong đầu Long La Phù nghĩ đến chuyện trong bát bộ long liễn, Phong Phi Vân nhắc lại chuyện cũ làm lòng nàng tràn đầy buồn bực. Cơn tức đọng lại trong đại điện tử khí sắp bùng nổ, nhưng Long La Phù nghĩ đến linh hồn nằm trong tay Phong Phi Vân, xung đột ngay mặt hắn là tự rước lấy nhục. Long La Phù cố kiềm nén bực tức.
Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc nói:
- Cởi đồ của nàng ra.
Mắt Long La Phù lạnh băng:
- Ngươi nói cái gì?
Long La Phù nghiến răng, cơ bắp căng cứng. Nếu Phong Phi Vân dám có yêu cầu vô lễ thì Long La Phù không ngại cá chết lưới rách.
Phong Phi Vân lặp lại lần nữa:
- Cởi đồ ra.
Phong Phi Vân nhìn cửu ngũ long bào trên người Long La Phù, thân thể mềm mại no tròn hấp dẫn.
Phong Phi Vân nói:
- Đừng ép ta tự mình ra tay, nàng nên biết đôi khi ta không mấy thương hương tiếc ngọc.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Tất Ninh Soái ngồi trong quán ven đường gần hoàng thành, gã đang húp cháo. Khu vực này tốt nhất, cháo nóng hổi có mùi thơm thoang thoảng.
Tất Ninh Soái đã uống hết bát thứ bảy, đặt chén rỗng xuống, bụng căng tròn. Tất Ninh Soái ợ no, nhìn hướng hoàng thành, dường như gã đang đợi ai.
Mao Ô Quy nằm trên bàn, bụng phồng lên. Mao Ô Quy uống ba chén cháo, giờ không cục cực gì được, phình như trái bóng da.
Lão nhân này bán cháo quá ngon.
Mao Ô Quy nói:
- Có khi nào hắn bị cường giả hoàng tộc phát hiện, chết trong đế cung không?
- Xì, hắn làm gì chết dễ vậy? Theo ta thấy hắn đã say trong ôn nhu hương, bây giờ còn nằm trên giường Tấn đế không bò dậy nổi. Lão già, thêm chén nữa!
Tất Ninh Soái no nứt bụng, gã nới lỏng dây lưng, cảm giác còn dư chỗ thế là lại kêu một chén.
Một lão nhân mặc đạo bào rách rưới bưng chén cháo nóng hưng phấn chạy tới trước mặt Tất Ninh Soái.
- Đây, ôn nhu hương nóng hổi, một đồng tièn mkột chén, đáng giá!
Khuôn mặt đầy nếp nhặt đen như lọ nồi, bộ dạng lão nhân khá là thành thật:
- Khách quan dùng từ từ.
Mao Ô Quy nhìn cửa hoàng thành, than dài:
- Ôn nhu hương là mộ của anh hùng.
Lão nhân nói:
- Quy khách quan nói sai rồi, ôn nhu hương vừa thơm vừa rẽ xứng canh anh hùng, một đồng tiền một chén, chỉ một nhà này bán, không ai cạnh tranh . . .
Mao Ô Quy lật người lại đứng thẳng, mắng lão đạo:
- Tía nó, Quy gia ta nói là ôn nhu hương, liên quan gì ôn nhu hương của lão?
Lão đạo nghiêm túc nói:
- Đúng rồi, là ôn nhu hương.
Đêm hôm qua Tất Ninh Soái bị Phong Phi Vân trấn lột sạch tài sản vốn ôm cục tức, giờ lão đạo lải nhải bên tai làm lòng gã bùng lửa cháy.
Tất Ninh Soái đập bàn đứng lên:
- Bà nội nó, lải nhải bà tám hoài vậy? Im đi!
Lão đạo gật gù than thở:
- Ài, sao có thể la hét với lão nhân như vậy? Đời thay đổi rồi, mua cháo mắng bán cháo, còn thiên lý không?
Tất Ninh Soái cũng muốn la một câu còn thiên lý không?
Lão đạo nói trước làm Tất Ninh Soái tức tối, giơ chén rỗng trên bàn ném vào đầu lão đạo vang tiếng bốp.
- Thiên lý chứ gì? Tiểu gia ta sẽ nói thiên lý là gì cho nghe!
Tất Ninh Soái xắn tay áo, cầm chén rỗng đánh lão đạo ngồi xổm dưới đất rồi co giò chạy.
- Bà nội nó, Quy gia ta cũng đang bực, sớm muốn hỏi thế đạo này làm sao vậy? Thiên lý ở đâu?
Mao Ô Quy xúc cảnh sinh tình giơ chén rống ném vào đầu lão đạo, trút căm hườn đọng lại mấy ngàn năm.
Lão đạo trốn sau bếp, hai tay ôm đầu, tóc rối xù gào thét van xin. Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái hùng hổ đánh toát mồ hôi, kiệt sức ngừng lại.
Tất Ninh Soái nhìn chén trong tay chưa bị bể, cảm thán rằng:
- Cái chén bể này chắc thật.
Mao Ô Quy ướt đẫm mồ hôi:
- Đầu lão già này cứng hơn.
Mao Ô Quy rất oách liếc lão đạo, võ dương oai nghênh ngang bò về cái bàn.
Tất Ninh Soái ngồi xuống bàn, uống chén cháo thứ tám, mắt thỉnh thoảng liếc hoàng thành. Mãi khi mặt trời lên cao mới thấy Phong Phi Vân quần áo xốc xếch, tóc xõa vai nghênh ngang đi ra. Phong Phi Vân xoa mắt nhập nhèm, bộ dáng rã rời, mặt hớn hở như khách làng chơi bước ra trừ kỹ viện.
Tất Ninh Soái hét lên:
- Bên này!
Phong Phi Vân sớm thấy Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy, vừa siết dây lưng vừa tới gần, ngồi xuống ghế bên kia.
Phong Phi Vân cười hỏi:
- Chào buổi sáng, tối hôm qua hai vị thu hoạch thế nào?
Tất Ninh Soái cười nói:
- Theo ta thấy ngươi thu hoạch mới lớn, đêm qua đại chiến bao nhiêu hiệp?
- Làm gì có, ta làm công việc nghiêm túc.
Phong Phi Vân cột tóc lại, rất nhanh biến thành bộ dáng phong tư trác việt, tuấn dật bất phàm, đôi mắt màu hơi đỏ thánh khiết mà hút hồn người.
- Sao ta ngửi được mùi nữ nhân trên người của ngươi? Đừng nhúc nhích, ngồi im!
Tất Ninh Soái bóc sợi tóc dài dính trên đũng quần Phong Phi Vân, sợi tóc còn thoảng hương thơm.
Tất Ninh Soái hút ngụm khí lạnh, nuốt nước miếng:
- Giỏi quá, đêm qua chơi trò mạnh dữ.
Mao Ô Quy lộ biểu tình trầm trọng lẩm bẩm:
- Lạ thật, sao quần có tóc dài? Hay là . . .
Bùm!
Phong Phi Vân đá bay Mao Ô Quy, nó như trái bóng da lăn qua đường cái.
Tất Ninh Soái thấy kết cuộc của Mao Ô Quy thì ngoan ngoãn thả tóc về chỗ cũ, nghiêm túc nói:
- Trong quốc khố vương triều không có khối linh thạch nào, linh khí, linh dược cũng rất thưa thớt. Thật kỳ lạ, hay có người xuống tay trước chúng ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận