Linh Chu

Chương 836: Làm người xấu tới cùng (2)

Thì ra vừa rồi Phong Phi Vân bắt lấy eo ngọc nhỏ nhắn của nàng, tách hai chân nàng ra, cầm lấy vật tráng kiện kia trượt vào trong hang xuân tình, bên dưới hiện tại đã lầy lội, đã chặt chẽ tới cực điểm, cho người ta cảm giác sảng khoái không gì sánh kịp, có cảm giác như đang ở trong phượng sào, long huyệt, dục tiên dục tửu muốn chết.
Không cách nào hình dung cảm giác này, ngay cả người lão luyện như Phong Phi Vân suýt bị đánh tơi bời, trong nháy mắt hắn sắp rên rỉ thành tiếng.
Quá thoải mái.
Cưỡi lên La Phù công chúa, quả nhiên là chuyện thoải mới tới tận xương tủy.
Nhưng mà La Phù công chúa thống khổ gần chết, cho dù tu vị nàng cao thâ, thiên chi kiều nữ, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên, nửa người dưới đau tới chết lặng, vòng eo nhỏ nhắn đã bị chế trụ, chính yếu nhất tất cả chỉ có thể giấu trong lòng, không thể kêu lên.
Đối với nàng mà nói, Phong Phi Vân hiện tại chính là ma quỷ.
Bên ngoài Hoa thần phi nghe được bên trong Bát Bộ Long Liễn có tiếng dị thanh thật nhỏ, mặt sinh hồ nghi, ngưng trọng nói:
- Nếu như ngươi gả cho Hồng Diệp hoàng tử, như vậy nhất định phải theo Hồng Diệp hoàng tử đi Ngọc Kiền vương triều, hơn nữa mất đi tư cách cạnh tranh thái tử.
Phốc phốc phốc...
Toàn thân La Phù công chúa đỏ như ráng mây, làn da tuyết trắng giờ phút này biến thành đỏ hồng, bờ môi như ngọc không ngừng run run, thân thể mềm mại nhúc nhích, phần eo và bộ ngực không ngừng phập phồng, cố nén đau đớn, nói:
- Hồng Diệp... Hồng Diệp hoàng tử chiến lực vô cùng cường đại, thậm chí còn trên cả Bắc Minh Phá thiên, hắn có thể quét ngang thế hệ trẻ ở Ngân Câu phiệt, nếu như dùng võ quyết thắng bại, chỉ sợ... Chỉ sợ trong thế hệ trẻ Thần Tấn vương triều không ai là đối thủ của hắn...
Khi nói tới mấy chữ cuối cùng, La Phù công chúa giọng như biến thành không khí, sợi tóc đầy mồ hôi, đôi mắt trắng lên, nói ra âm thanh gì chỉ có nàng mới nghe được.
Trong mắt Hoa thần phi hiện ra một tia sát mang, nói:
- Hiện tại chỉ có một biện pháp, chúng ta phải hóa bị động thành chủ động.
Nghe nói như thế, động tác Phong Phi Vân dừng lại, cẩn thận lắng nghe.
- Giết Phong Phi Vân, chuyện này Tấn đế giao cho Phong Phi Vân đi làm, như vậy chỉ cần Phong Phi Vân chết đi, chuyện lựa chọn phò mã đương nhiên sẽ kéo dài thời gian, hơn nữa nếu giết Phong Phi Vân, như vậy Long Thương Nguyệt cũng mất đi chỗ dựa lớn nhất, cạnh tranh vị trí Tấn đế sẽ sa sút, lâm vào hoàn cảnh xấu,cho dù là phương nào mà nói, giết Phong Phi Vân là chuyện trăm lợi không có một hại.
Nghe nói như thế, Phong Phi Vân tươi cười, nhìn chằm chằm vào La Phù công chúa dưới thân, nhẹ nhàng lau gương mặt mềm mại của nàng, lau khô mồ hôi đang lăn dài trên mặt.
La Phù công chúa ngẩng đầu, cắn cánh tay Phong Phi Vân lần nữa, trong ánh mắt đầy phức tạp, có khuất nhục, có ảo não, có khoái cảm trả thù...
Có máu chảy ra trên cánh tay Phong Phi Vân, đỏ tươi giống như máu giữa hai chân nàng chảy ra.
- Việc này giao cho ngươi đi xử lý, tốt nhất ta không quan tâm bọn họ chết thế nào, ta cũng nên chạy về đế cung, hy vọng ngươi không làm hỏng chuyện tốt này.
Hoa thần phi hóa thành làn gió mát, lướt đi biến mất trong bóng đêm.
Rốt cuộc La Phù công chúa thở ra một hơi, nếu Hoa thần phi không rời đi, nàng tất nhiên sẽ bị Phong Phi Vân tra tấn tới sụp đổ, nàng giờ phút này dã tới biên giới sắp sụp đổ.
Phong Phi Vân trở nên ôn nhu, chậm rãi xoay người, cười nói:
- Công chúa điện hạ muốn giết ta như thế nào?
La Phù công chúa miệng đỏ thở gấp, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, sau đó hôn mê đi.
Thời điểm La Phù công chúa tỉnh lại thì Phong Phi Vân đã rời đi, trên người đắp cái yếm màu xanh nhạt, toàn thân đau đớn, không còn một tia khí lực.
Phong Phi Vân không có giết nàng.
Đây là giáo huấn thê thảm đau đớn nhất, nàng mất đi trinh tiết quý giá, thật sự làm cho nàng khắc sâu vào trí nhớ.
Mọi người phải gặp trắc trở mới có thể phát triển nhanh được, trải qua đau khổ mới có thể ghi nhớ mà tránh sai lầm.
Mà Phong Phi Vân giờ phút này đang đứng trước phủ thái sư, cũng không phải đại viện tường cao gì, cũng không giống thái tể phủ, thần vương phủ nguy nga tráng lệ như tòa thành, nơi này là một tòa đạo quan, biến gỗ, gieo trồng các loại trúc xanh, đá trắng tạo thành con đường nhỏ.
Nhưng mà chỉ cần ngẩng đầu có thể nhìn thấy đạo quan hào quang trùng thiên, tiên khí mênh mông, có kết nối với sao trời, vô cùng thần diệu.
Một đạo cung khí tượng trùng thiên và hư ảnh rừng tháp cao san sát chiếm giữ không trung đạo quang, cho người ta cảm giác tiên gia phúc địa.
- Quả nhiên thú vị, không hổ là một trong tam công đương triều.
Phong Phi Vân lẳng lặng chờ đợi, không nóng nảy.
Không bao lâu một tu sĩ mặc đạo bào màu xanh đi ra, bộ pháp nhẹ nhàng, trên đỉnh đầu ngưng tụ bảo thụ, trong mắt mang theo hào quang, cung kính cúi đầu, nói:
- Thật sự không khéo, hôm nay gia sư rời khỏi phủ thái sư, đi ra ngoài rồi, đến nay vẫn chưa về.
Phong Phi Vân cười nói:
- Không biết thái sư đại nhân khi nào về?
- Gia sư thật sự không có nói, nhưng trước khi đi lão nhân gia đã suy tính một quẻ, cảm thấy hôm nay có khách quý tới bái phỏng, cho nên bảo bần đạo phải chiêu đãi nhiệt tình, thần vương đại nhân, mời bên này!
Tu sĩ áo xanh dẫn Phong Phi Vân đi vào phủ thái sư.
Phủ thái sư rất ít người hầu, chỉ có chín môn nhân đích truyền của thái sư, còn có hơn ba mươi đạo đồng dược diền, bọn họ đang tu luyện công pháp đạo gia tinh thuần nhát, mặc dù là đạo đồng dược điền cũng có tu vị Thiên Mệnh nhất trọng, rất không ngờ tới.
Người dẫn Phong Phi Vân đi vào phủ thái sư chính là đệ tử thứ tám Lăng Vân, theo thái sư tu đạo hơn một trăm hai mươi năm, tu vị đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng, bởi vì thiên tư thấp nhất trong tám đệ tử, cho nên phân quản lý việc vặt và tiếp đãi khách quý trong phủ thái sư, mua sắm dược thảo, quản lý dược điền các chuyện.
- Phía trước có sáu mươi bốn bệ đá, cũng không phải tế đàn, là sáu mươi bốn đan tỉnh luyện chế đan dược, mỗi một tòa đan tỉnh đều không giống nhau, luyện chế đan dược thuộc tính khác nhau, ví dụ như luyện chế linh dược tăng linh lực thì dùng tụ linh đan tỉnh, trong đan tỉnh bố trí tụ linh trận pháp, có thể bảo đảm linh lực trong đan dược không xói mòn.
- Lại ví dụ như luyện chế Tẩy Tẩy Trúc Cơ linh đan, phải dùng âm dương đan tỉnh; luyện chế đan dược chữa thương thì dùng ngũ sắc đan tỉnh; luyện chế linh đan giải độc thì dùng nhược thủy đan tỉnh...
Thái sư chính là một trong hai đại luyện đan sư của Thần Tấn vương triều, đạt tới tam phẩm đại luyện đan sư, thủ pháp luyện đan không tầm thường, tại Thần Tấn vương triều cơ hồ không ai bằng,
Phong Phi Vân nhìn qua sáu mươi bốn đan tỉnh, trong đó có bốn mươi tám khẩu đan tỉnh bên trong có mùi thơm lạ lùng truyền ra, hiển nhiên là thành đan sắp tới, còn có mười đan tỉnh có khí tức mờ mịt hiện ra, hiển nhiên là vừa luyện đan không bao lâu, còn cần chờ thêm ba mới có thể thành đan, sáu đan tỉnh còn lại thì trống rỗng, hiển nhiên là không có luyện đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận