Linh Chu

Chương 25: Bổ Thiên Tà Nhãn

Trong lòng của Phong Vạn Bằng chấn động vô cùng, quả thực là không có ngôn từ nào có thể diễn tả được. Đây là một tên bất học vô thuật Phong Phi Vân sao? Không, tuyệt đối không phải như vậy, khí phách như thế này ngay cả những lão tướng trên chiến trường nhiều kinh nghiệm cũng chưa chắc có thể học được.
Một người thiếu niên mười bốn tuổi, vậy mà xin quân lệnh muốn được điều binh, dù là Phong Tùy Vũ to gan cũng không có được khí phách này.
Những người khác càng ngẩn người, chết đứng, có một loại cảm giác quá ư là mơ hồ.
Thành Linh Châu mặc dù là thủ phủ của vương triều, nhưng có đến mười doanh trại thành vệ quân, cộng lại chừng một vạn, toàn bộ đều được trang bị thiết giáp, cưỡi hổ mãnh thú, cầm trong tay trường thương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Chiến lực mặc dù không cùng với đội quân thần vũ chống đỡ được, nhưng mỗi người vẫn có thể dũng mãnh lấy một mà địch ba.
- Hồ đồ, Phi Vân, ngươi tuổi còn quá trẻ rất không hiểu chuyện, thành vệ quân há có thể tùy ý điều động.
Phong Tùy Vũ cười ra tiếng, cúi người nói:
- Nghĩa phụ, Phi Vân còn trẻ khinh cuồng, không phân biệt được đúng sai, nếu thật giao ba nghìn thành vệ quân vào trong tay nó, vậy quả thật là một trò đùa.
Phong Vạn Bằng hiển nhiên cũng biết nhân vật Tam gia đó, người này tu vi cực cao, hắn càng không ở chi dưới, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì Phong Vạn Bằng cũng không muốn cùng với người này làm kẻ địch với nhau.
Dù sao đều là tu tiên cường giả, nếu thật là liều mạng một mất một còn, như vậy thì cả thành Linh Châu đoán chừng đều phải hủy diệt hơn phân nửa.
Đó cũng không phải là tình hình mà Phong Vạn Bằng muốn xem!
Thế nhưng hắn chưa từng nhìn thấy con trai ruột của hắn nghiêm túc như thế này, ý chí chiến đấu sục sôi như vậy, đây là muốn quật khởi hay sao?
Người nếu là có ý chí chiến đấu thì tiền đồ sẽ sáng lạn!
Phong Phi Vân thấy Phong Vạn Bằng lộ ra vẻ mặt chăm chú, hiểu đối phương đang do dự, liền nói:
- Con có mười phần nắm chắc thành công, có thể đem Ưng trảo bang mà nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không để bất kỳ một con cá nào có thể lọt lưới.
Phong Tùy Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Phong Phi Vân, việc này quan hệ trọng đại, há có thể vì lời nói từ một bên của ngươi mà đã đem thành vệ quân tùy tiện giao vào tay cho ngươi.
Phong Tùy Vũ không ngờ Phong Phi Vân lại làm náo động như vậy, nếu như việc hắn tiêu diệt Ưng trảo bang khá hoàn hảo, nếu như Ưng trảo bang thực sự bị hắn dẫn người tiêu diệt, thế thì Phong Phi Vân tất nhiên sẽ đánh một trận mà thành danh, trở thành nhân vật quyền thế rất mạnh ở thành Linh Châu, thậm chí ngay cả cao tằng đô hộ của Phong gia cũng sẽ chú ý đến hắn.
Hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện "hàm ngư phiên thân". (giống giống như cá chép hóa rồng ah ^^)
Phong Vạn Bằng suy tư trong chốc lát, thông suốt đứng dậy nói:
- Tam gia cũng không phải là hạng người dễ dàng đối phó, người này tu vi đạt đến tiên căn trung kỳ, tu luyện "Bổ thiên tà nhãn", nắm trong tay một chuẩn linh khí, có thể nhất kích liệt địa, khai sơn phá thạch, coi như là một nghìn tên thành vệ quân cùng lúc bao vây hắn cũng sẽ bị giết không còn một mống. Phi Vân, con nên biết một chút, quân đội tuy là cường đại, thế nhưng đối với vài người, nhiều người cũng không phải là có thể giết được.
- Điều này con đương nhiên là biết, cho nên con còn phải mời Lưu quản gia theo con đi một chuyến đến Huyết ưng đại viện.
Phong Phi Vân ngạo nghễ nói.
- Huyết ưng đại viện chính là nơi ở của Tam gia, hễ có bất cứ người nào bước vào trong đó, một người cũng không có thể sống để mà bước ra.
Phong Tùy Vũ biến sắc, cho rằng Phong Phi Vân quả thật là kiêu ngạo đến mức tột cùng.
Người không có khí phách lớn mật tuyệt đối không nên xông vào Huyết ưng đại viện!
Ánh mắt già dặn của Lưu quản gia từ từ mở ra, tóe ra hai đạo tinh quang nói:
- Nếu như là thiếu gia có kiên quyết như thế, lão nô dù cho là liều cái mạng này thì chuyến này cũng xin đi theo thiếu gia.
Trong lòng lão già này bây giờ vô cùng kích động, thiếu gia lại có phách lực như thế, thật là hiếm có, thật là khó thấy, ai còn dám nói thiếu gia nhát gan? Lá gan này mà còn nhỏ sao?
Trong lòng Phong Vạn Bằng chấn động cực đại, đã quyết định để cho Phong Phi Vân đánh một trận mạnh tay, chỉ cần con trai của mình có thể thành nhân tài, như vậy thì dù cho cả thành Linh Châu đều bị phá hủy thì đó cũng là đáng giá.
- Ta cho con năm nghìn thành vệ quân, đến lúc đó ta sẽ đích thân đứng ở trên lầu cổng thành xem cuộc chiến, nếu con có thể tiêu diệt Ưng trảo bang, ta liền cho phép con tham gia Binh thư thiết quyển hội được tổ chức vào ba tháng sau. Nhưng nếu con và toàn quân bị diệt, ta sẽ không xuất thủ cứu con, con sẽ cùng với toàn bộ tướng sĩ bỏ mình mà chôn cùng nhau.
Phong Vạn Bằng nói.
- Lĩnh mệnh!
Trong lòng Phong Phi Vân chấn động, cao giọng bật cười:
- Trong vòng một tháng, nhất định làm cho Ưng trảo bang cùng với Huyết ưng đại viện san thành bình địa.
Phong Phi Vân tiếp nhận lấy năm tấm lệnh bài từ trong tay của Phong Vạn Bằng, nắm thật chặc ở trong tay, sau đó xoay người rời đi.
Chờ đến khi Phong Phi Vân đi ra khỏi đại sảnh, Phong Tùy Vũ mới từ sững sờ chuyển đến tỉnh ngộ, liền vội vàng quỳ xuống đất nói:
- Nghĩa phụ, việc này quả là trò trẻ con, tu vi của Tam gia hết sức kinh khủng, bang chúng của Ưng trảo bang cũng có mấy ngàn người, đem tính mạng của năm nghìn thành vệ quân giao vào trong tay của nó, con dám nói chắc, đến lúc đó còn sống không còn có mấy người. Hơn nữa nếu thành vệ quân cùng với Ưng trảo bang khai chiến, đến lúc đó cả thành Linh Châu nhất định sẽ thây phơi khắp nơi, hóa thành một đống đổ nát, hoang tàn. Con không dám tưởng tượng kết quả sau này, xin nghĩa phụ hãy nghĩ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận