Linh Chu

Chương 277: Khách tới từ lòng đất (1)

- Ta là người luôn luôn không thức thời, cho nên đắc tội tương đối nhiều người, chỉ có thể cô phụ hảo ý của các hạ rồi!
Phong Phi Vân bỗng nhiên đánh Miểu Quỷ ban chỉ ra ngoài, lần này hắn đã
lén giấu Miểu Quỷ ban chỉ ở đáy nước, di động đến phía dưới một đoàn hỏa diễm kia, giờ phút này đột nhiên xuất thủ ám sát, thế muốn buộc nàng
hiện nguyên hình.
Uy lực của linh khí triển hiện, sáu bức cổ đồ phi chấn mà ra, bao phủ trời đất, biến thành một cái lồng giam sáu phương.
- Oanh!
Phong Phi Vân theo sát đánh ra chiêu thứ hai, điều động hơi nước ở trên
đại hà, ngưng tụ hắc thủy thuật pháp mênh mông cuồn cuộn, cơ hồ đã lấy
hết tất cả hơi nước ở trên con sông lớn này.
- Oanh long long!
Linh khí sát uy vô cực cùng Hắc Thủy thuật pháp đồng thời đánh ra ngoài, đánh cho địa phương này hôn thiên ám địa, đại điện run rẩy, chiến khí
huy hoàng.
- Xem ra còn phải cho Phong huynh suy nghĩ một thời gian ngắn, lúc này
tại hạ từ biệt, chúng ta gặp lại ở Vạn Tượng tháp, trên đường nhưng phải cẩn thận với người của mấy đại mỹ nhân cùng Trừ ma liên minh, hi vọng
Phong huynh có thể còn sống đi tới Vạn Tượng tháp, đến lúc đó tất sẽ đến tiếp kiến, tất có hậu lễ đưa lên.
Một đoàn hỏa diễm kia huyền phù ở trên bầu trời, trực tiếp xông vào tầng mây vạn trượng, phát ra tiếng cười sảng lãng, biến thành một khỏa ngôi
sao, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt.
Tất cả công kích của Phong Phi Vân thế nhưng đều thất bại, ở trước một
khắc Phong Phi Vân xuất thủ công kích, người kia đã bay ra khỏi vòng
chiến, linh khí cùng Hắc Thủy thuật ngay cả chéo áo của nàng cũng không
chạm vào được.
Rất hiển nhiên đối phương trước đó đã biết Phong Phi Vân giấu Miểu Quỷ
ban chỉ ở dưới đáy nước, cho nên tốc độ phản ứng mới có thể nhanh như
vậy.
- Người này thật đáng sợ, hi vọng không nên là địch nhân!
Phong Phi Vân thu hồi Miểu Quỷ ban chỉ, nhìn trường không mênh mông, tâm trí cùng thiên phú của người này chính là Phong Phi Vân bình sinh mới
thấy, mặc dù từ đầu tới cuối nàng đều không xuất ra một chiêu, nhưng mà
lại để cho tâm của người khác cảm giác được sợ hãi.
- Nguy rồi, Kỷ Thương Nguyệt đào tẩu rồi!
Kỷ Thương Nguyệt chẳng biết lúc nào đã biến mất, oán khí của nàng đối
với Phong Phi Vân rất nặng, một khi chạy trốn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Một mỹ nhân băng sơn tự cho mình là rất cao mất đi trinh tiết, hoặc là
tự sát, hoặc là liều mạng với ngươi, Kỷ Thương Nguyệt tuyệt đối thuộc về loại người sau.
...
Vạn Tượng tháp là chỗ giao giới giữa Nam Thái phủ cùng Cổ Cương phủ, tọa lạc ở dưới Kỳ Thiên sơn mạch mênh mông mà nguy nga.
Ở trong mắt người bên ngoài Vạn Tượng tháp là thánh địa thiên hạ đệ nhất học thuật, vô luận là ngũ đại huyền sư hay là người có danh tiếng trong tu tiên giới, vương giả của thế hệ trẻ cơ hồ đều sẽ đi tới Vạn Tượng
tháp.
Chỉ có người đi qua Vạn Tượng tháp mới được xem như là một tu tiên giả hợp cách.
Kỳ Thiên sơn mạch liên miên ba mươi bảy vạn dặm, cơ hồ kéo dài qua cả
Thần Tấn vương triều, trong sơn mạch thiên sơn san sát, dị thú như thảo
mãng, linh thạch quáng rất nhiều, mà tiên môn tọa lạc cũng cực nhiều.
Trừ Vạn Tượng tháp ra, Đạo môn, Ngự Thú trai đỉnh đỉnh đại danh của tu tiên giới đều ở trong Kỳ Thiên sơn mạch.
Liên miên ba mươi bảy vạn dặm, tụ tập không dưới một ngàn tòa tiên môn
lớn nhỏ, vừa phồn hoa, cũng có giết chóc, thánh địa của tu tiên giới lại cũng là địa phương cạnh tranh kịch liệt nhất.
- Oanh long long!
Một chiếc xe đồng cuốn lên tảng lớn bụi mù, cuồn cuộn mà đi về phía Bắc.
Phong Phi Vân ngồi ở trong đồng xa, thu lại Bát Thuật quyển, ánh mắt
dừng lại ở trên hai kiện kỳ bảo khác, Giới Linh thạch cùng Bắc Minh thần công.
Hai loại đồ vật này đều là kỳ bảo đỉnh cấp của tu tiên giới, nhưng lại là hai loại đồ vật có thể gây ra họa sát thân.
- Nàng rốt cuộc là ai?
Cái trán của Phong Phi Vân khó có thể giãn ra, mặc dù trong lòng có điều suy đoán nhưng mà lại đều bị chính mình hủy bỏ, mấu chốt là không cách
nào đoán được đối phương đến tột cùng là ôm loại mục đích nào.
Sống ở chỗ nào thì theo phong tục chỗ đấy, đã đắc tội với tu tiên giới
của cả Nam Thái phủ rồi, cũng không sợ lần nữa đắc tội với Vô Hà công tử cùng Bắc Minh gia tộc.
- Bá!
Phong Phi Vân cầm lấy một khối Giới Linh thạch lớn cỡ bàn tay tựa như
đồng thô, ngón tay hướng bên trên Giới Linh thạch sờ vào, xuyên qua một
tầng bạch sắc quang hoa nhàn nhạt, toàn bộ cái tay đều biến mất ở trong
linh thạch.
Giới Linh thạch ở trong mười tám loại linh thạch bài danh thứ mười bốn,
so với Chân Diệu linh thạch, Ngũ Cốc linh thạch, Đan linh thạch đều phải thần kỳ hơn nhiều lắm, bên trong tự thành một phương không gian, có thể cất trữ vật phẩm quý trọng.
Không gian trong một khối Giới Linh thạch này đủ để cất chứa nửa tòa núi lớn.
Đây còn là Giới linh thạch phổ thông nhất, có chút Giới linh thạch hiếm
có, không gian ở bê trong có thể so với một cái tiểu thế giới, thậm chí
sẽ hấp thu thiên địa tinh hoa, đại địa linh căn, dựng dục ra giới thạch
sinh vật ly kỳ cổ quái.
- Bắc Minh thần công!
Phong Phi Vân cầm quyển sách này lên, ngón tay khe do dự một chút, cuối cùng là vẫn không mở ra.
Bắc Minh thần công mặc dù chính là vô thượng thần điển của Bắc Minh gia
tộc, thuộc về công pháp đứng đầu nhất của tu tiên giới, nhưng mà tuyệt
đối không hơn được so với Bất Tử Phượng Hoàng thân cùng Bát Thuật quyển, nếu đã như vậy, vậy còn cần thiết phải nhìn sao?
Tu luyện công pháp, tinh mà không tạp!
Phong Phi Vân cất Bắc Minh thần công vào trong Giới linh thạch, sau đó
lại cột Giới linh thạch ở ngang hông, dùng vạt áo che đậy lại.
Từ đầu đến cuối hai tỷ muội Quý gia đều ngồi ở một bên, không nói câu nào, chỉ là tò mò nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Mao Ô Quy đứng ở trên bả vai của Quý Tiểu Nô, một đôi ánh mắt to như hạt đậu chăm chú nhìn vào một khối Giới linh thạch ở ngang hông Phong Phi
Vân, trong miệng không ngừng chảy nước miếng, thiếu chút nữa liền nhào
tới cướp lấy.
Mao Ô Quy hiện tại rất quen thuộc với Quý gia tỷ muội, Quý gia tỷ muội
cho là tiểu bạch quy lớn lên đặc thù này chính là Phong Phi Vân từ bờ
sông nhặt về, ngược lại cũng là mừng rỡ không thôi, mỗi ngày đều cùng nó dính chung một chỗ, xem nó trở thành một đầu sủng vật.
- Các ngươi như thế nào rồi?
Phong Phi Vân vừa ngẩng đầu liên vừa vặn nghênh đón con ngươi to tròn của Quý Tiểu Nô.
Mao Ô Quy nhất thời hút một cái, khiến nước miếng đã sắp chảy xuống vai
của Quý Tiểu Nô bay trở lại trong miệng, liền tranh thủ chuyển đầu qua
một bên.
Quý Tiểu Nô cũng là đối với Phong Phi Vân rất không khách khí, nói:
- Nếu ngươi giết Bộ Thiên Nhai, như vậy Kỷ Thương Nguyệt đâu rồi?
Cái vấn đề này vốn là ở mười bảy ngày trước nàng đã muốn hỏi, nhưng mà lại vẫn không nói ra lời.
Nói đến Kỷ Thương Nguyệt, sắc mặt của Phong Phi Vân cũng có chút mất tự nhiên rồi, giả bộ ho hai tiếng nói:
- Nàng về nhà rồi!
- Về nhà?
Quý Tiểu Nô không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận