Linh Chu

Chương 223: Tuyệt sắc lâu (1)

Phong Phi Vân nhìn chăm chú ánh kim quang lấp lánh cả một rương tiền giấy và kim tệ. Đúng là ngây ra rất lâu, rồi mới hít một hơi thật sâu. Mẹ nó, gia tộc Ngân Câu không hổ là gia tộc giàu có nhất thiên hạ, vẻn vẹn chỉ là một chi nhánh Ngân Câu Phường đã có thể một lần xuất ra nhiều kim tệ như vậy.
Cả Thần Tấn Vương Triều thì Ngân Câu Phường sợ là có đến trên vạn cái, vậy sẽ có bao nhiêu tiền?
Hai ngàn tám trăm vạn mai kim tệ, chỉ sợ cũng xem như moi trống rỗng của cải ở một đại hình tiên môn mà cũng đều không lấy ra được nhiều của cải như vậy.
- Hẳn là đủ rồi...
Phong Phi Vân nuốt nuốt nước miếng đáp lại, phía sau không hề nói thêm
- Đi dạo kỹ viện mà thôi.
Phong Phi Vân mặc y phục bị thủng lỗ chỗ, đã không biết bao nhiêu ngày chưa tắm rửa, trên mặt đầy bùn đất, đầu tóc như rơm rạ, còn có vài cái lá cây vương ở trên đầu.
Dưới chân thậm chí ngay cả giày cũng đều không có một đôi!
Tựa như là một tên ăn mày!
Nhưng mà ở trên vai hắn lại khiêng một cái rương sắt khổng lồ, mới chỉ là vỏ rương liền đã nặng amays trăm cân, mà bên trong lại càng chứa kim phiếu cùng kim tệ có giá trị hai ngàn tám trăm vạn mai kim tệ.
Hắn là mang theo rương sắt đi tới kỹ viện!
Lúc này sắc trời đã bắt đầu tối dần, bên ngoài Tuyệt Sắc lâu giăng đèn kết hoa, oanh oanh yến yến, dòng người như dệt, vô luận là tài tuấn của Tiên môn đến đây hay là thương nhân giàu có một phương cũng là đầy mặt tươi cười, nơi này là đất cực lạc của nam nhân, tầm hoa vấn liễu, đàm phong vọng nguyệt, tự nhiên là nên cười nhiều một chút rồi.
Bốn tên đạo tặc đứng ở trước Tuyệt Sắc lâu, đã đợi đến có chút nhàm chán rồi.
Vu Cửu xa xa đã nhìn thấy Phong Phi Vân, nhất thời vui mừng, hét lớn:
- Đại Ngưu, ngươi cuối cùng trở lại rồi, lần này kiếm được bao nhiêu kim tệ?
Phong Phi Vân từ trên đường cái náo nhiệt đi tới, trực tiếp đem rương sắt đủ để khiến người đều bị áp xuống ở trên vai ném tới, Vu Cửu dùng hai tay vững vàng tiếp lấy, cảm nhận được sức nặng trong rương sắt, nghe được tiếng va chạm của kim tệ ở bên trong phát ra.
- Ha ha! Sức nặng này ít nhất cũng là ba vạn mai kim tệ!
Vu Cửu cười phá lên, cũng không biết là trong cái rương sắt kia không chỉ có kim tệ, còn có kim phiếu.
Lưu Thân Sinh, Vương Mãnh, Lạc Đà Tử đều là dùng ánh mắt bội phục nhìn Phong Phi Vân, không tới nửa canh giờ liền có thể lấy tới ba vạn mai kim tệ, quả thực chính là thần nhân a!
Phải biết rằng Lưu Thân Sinh làm đạo tặc hơn mười năm, tất cả tiền cất trữ cộng lại cũng chỉ là một vạn mai kim tệ, nhưng mà Phong Đại Ngưu vẻn vẹn chỉ là đi một vòng rồi quay về, liền lấy đến ba vạn mai kim tệ, đây chính là chênh lệch giữa người với người!
Tam đương gia nói rât đúng, theo Đại Ngưu lăn lộn quả nhiên sẽ không tệ.
Phong Phi Vân chỉ là khẽ gật đầu cười cười, cũng không nói cho bọn hắn ở bên trong rương sắt rốt cuộc có bao nhiêu kim tệ, một nhóm năm người lấy Phong Phi Vân cầm đầu liền hướng Tuyệt Sắc lâu đi tới.
Năm người bọn họ ăn mặc thật sự là không tốt hơn bao nhiêu so với ăn mày, vốn là một vị quy nô của Tuyệt Sắc lâu muốn ngăn cản bọn họ, không muốn cho bọn họ xông vào, nhưng mà Phong Phi Vân trực tiếp từ trong lồng ngực lấy ra một cái kim tệ, nhét vào trong tay của hắn.
Vị quy nô này nhất thời há hốc mồm, kích động đến thiếu chút nữa rơi lệ, cung kính đem năm người Phong Phi Vân mời đến trên một gian phòng trang nhã ở tầng thứ năm.
Tuyệt Sắc lâu tổng cộng có bảy tầng, có thể đem năm người Phong Phi Vân mời lên đến tầng thứ năm, đó cũng là thấy bọn họ xuất thủ hào sảng.
- Tuyệt Sắc lâu chúng ta chính là phong hỏa liên thành, thậm chí là đất tiêu dao nhất của cả Nam Thái phủ, chỉ cần có tiền, ở chỗ này cái gì cũng có thể mua được, có thể thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của khách nhân.
Tên quy nô kia khom lưng nịnh nọt cười nói.
Phong Phi Vân ngồi ở trung ương của nhã gian, đưa lưng về phía một bức sơn thủy họa quyển, họa công tinh trạm này ít nhất cũng phải có mấy vạn đồng mới có thể mua được một bức.
Vương Mãnh đã không đợi được nữa, thanh âm tục tằng, vỗ bàn một cái, hét lớn:
- Vậy ngươi đi gọi Nam Cung Hồng Nhan đến đây cho lão tử, lão đại của chúng ta muốn nàng tới đây bồi rượu.
Một cái vỗ này của hắn lực đạo mười phần, thiếu chút nữa đập vỡ cái bàn làm bằng thủy ngọc cương kia, phát ra thanh âm khổng lồ, khiến tên quân nô kia trực tiếp sợ đến quỳ ở trên mặt đất
- Khách... Khách quan, Nam Cung cô nương là không bồi rượu, hơn nữa nàng cũng sẽ không lộ diện.
Tên quy nô kia ở trên mặt đất lạnh run, len lén nhìn thoáng qua cánh tay thô to như bát cơm kia của Vương Mãnh, nhất thời vội vàng cúi đầu.
- Vậy cút mau....
Vương Mãnh bỗng nhiên đứng dậy, liền muốn dùng một cước đá bay tên quy nô này, nhưng mà lại bị Lưu Thân Sinh đè lại một cái, hướng về phía quy nô kia phân phó một câu:
- Đi an bài bốn cô nương cầm sắt tinh trạm đến đánh đàn mua vui cho chúng ta, mặt khác lại gọi năm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tới bồi chúng ta uống rượu.
Lưu Thân Sinh hiển nhiên cũng không phải là lần đầu tới nơi này uống hoa tửu, đối với quy củ nơi này biết rất rõ.
Lúc này quy nô kia mới thở phào nhẹ nhõm, liền lăn một vòng đi ra ngoài, sau đó đem cửa của nhã gian đóng lại.
- Ta dựa vào! Lưu Thân Sinh, con mẹ nó, phẩm vị của ngươi cũng quá nhỏ rồi, cho dù không gặp được Nam Cung Hồng Nhan, để cho tên kia mang mỹ nhân xếp hạng trước mười tới bồi rượu mới tốt a! Ngươi tùy tiện tìm hai cái mặt hàng hạ đẳng liền muốn đuổi chúng ta đi?
Tức giận trong lòng Vương Mãnh khó tiêu.
Phong Phi Vân cùng Lưu Thân Sinh đều là nhẹ nhàng uống rượu, lộ ra vẻ rất là bình tĩnh, trên mặt còn mang theo nụ cười.
- Ngươi lần đầu tiên tới đây, ta không trách ngươi.
Sau khi Lưu Thân Sinh uống một chén rượu, lại nói:
- Phàm là mỹ nhân xếp hạng trước mười đều là nữ tử cấp bậc tuyệt sắc khuynh thành, bàn về tu vi, trong các nàng nói không chừng có người cao hơn so với ngươi; bàn về tài nghệ, ngươi ngay cả số lẻ của các nàng cũng đều không bằng; bàn về lực hiệu triệu, chỉ cần các nàng nói một câu liền có vô số cao thủ nguyện ý bán mạng vì các nàng.
Phong Phi Vân vuốt vuốt chén rượu, cười nói:
- Có đôi khi một câu nói của nữ nhân thiên tư tuyệt sắc có thể khiến cho cự kình đều vì thế mà dâng mạng, đây mới là chỗ lợi hại chân chính của các nàng.
Lưu Thân Sinh gật đầu, nói:
- Cũng chính bởi vì như vậy, mỹ nhân xếp hạng trước mười của Tuyệt Sắc lâu là một người so với một người càng có ngạo khí, nhiều khi căn bản là không hành nghề, mà cho dù là hành nghề cũng cần đấu giá mới có thể trành giành được các nàng tới tay.
- Người nào ra giá càng cao, đêm đó các nàng sẽ theo người đó?
Lạc Đà Tử nói.
- Nếu như ngươi có thể ra cái giá trên trời, các nàng có thể ngủ với ngươi!
Lưu Thân Sinh nhếch miệng cười một tiếng, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận