Linh Chu

Chương 1239: Mỹ nữ và con rùa (2)

vipvandan.vn :
Chương 1239: Mỹ nữ và con rùa. (2)
Trong Ngự Thú Trai không còn một bóng người, dị thú, linh thú nuôi dưỡng cũng bị dắt vào Thiên quốc. Hôm đó Phong Phi Vân đưa Tiểu Tà Ma vào Thiên quốc, một mình hắn rời khỏi Ngự Thú Trai trống rỗng.
- Trên người ta có ba mươi vạn linh thạch, Ngự Thú Trai là năm mươi vạn linh thạch, cộng thêm những linh thú trong Thiên quốc có lẽ khai thác ba trăm vạn linh thạch, còn thiếu một trăm sáu mươi lăm vạn linh thạch. Chẳng lẽ phải đi cướp ngân khố ngũ đại vương triều thật sao?
Ánh nắng ấm áp, Phong Phi Vân đi trong núi rừng, đầu óc suy nghĩ nên đi đâu tìm một trăm sáu mươi lăm vạn linh thạch.
Đối với chân nhân thì đây là con số thiên văn.
Ầm!
Một ngọn núi đằng trước sụp đổ.
Lực lượng mãnh liệt như nước lũ bắn lên bầu trời, vuốt ma khổng lồ hiện ra trong tầng mây. Là vuốt ma này dã đè sụp ngọn núi.
Hơi thở vừa giống người vừa giống thú.
Phong Phi Vân nhìn phương xa, nhíu mày nói:
- Dị hình dị, hay là người Dương giới đến giết ta? Dường như không giống, là truy sát người khác.
Ầm!
Lại vang tiếng nổ điếc tai, vuốt ma khổng lồ đè đất vỡ vụn, để lại dấu móng vuốt dài trăm thước như hố trời.
Bên dưới có hai nữ nhân đang chạy trốn, một luồng sáng trắng chạy song song. Luồng sáng trắng giống con vịt nhỏ.
- Sát Hành Vân, Tôn gia gia đã bị ngươi hại mà vẫn không chịu buông tha cho chúng ta sao?
Một nữ nhân lớn tuổi hơn cầm linh cung cổ xưa, nàng giương cung bắn tên. Mũi tên ánh sáng dài ba trượng bay ra.
Bùm!
Mũi tên ánh sáng bị vuốt ma dễ dàng đập vụn, lực lượng vuốt ma hất bay nữ nhân kia. Nữ nhân hộc máu, bị thương khá nặng.
Thiếu nữ trẻ tuổi dừng bước, dìu nữ nhân té dưới đất lên:
- Tỷ tỷ!
Trên màn trời vọng xuống thanh âm ồm ồm khiếp hồn người lạnh lùng nói:
- Giao Bát thuật quyển và Dương Thần Thánh Đài ra đây, có thể tha mạng cho các ngươi.
Con vịt nhỏ màu trắng ngước đầu rống to:
- Giao tổ cha nhà ngươi!
Con vịt nhỏ nói tục.
Không, không phải vịt nhỏ, là con rùa nhỏ.
Chân con rùa rất dài, cổ cũng dài, còn đứng thẳng nên trông như con vịt.
- Hừ!
Tà khí dâng lên che mất mặt trời, khí lạnh từ trên trời giáng xuống tạo áp lực lớn. Một móng vuốt ma khổng lồ vỗ xuống.
- Gia, liều mạng với ngươi!
Người rùa nhỏ phát ra ánh sáng trắng chói mắt, mai rùa tách ra thành cái chuông to xa xưa sắp rỉ sét bảo vệ nó và hai nữ nhân.
Bùm!
Vuốt ma khổng lồ đánh vào chuông mai rùa phát ra tiếng kim loại và núi to va chạm. Mai rùa bị đánh lún xuống đất, mặt đất nứt nẻ quanh mai rùa. Nhưng cái mai không vỡ. Ánh sáng trắng chợt lóe, mai quay về người rùa nhỏ.
- Đồ ngốc, lực phòng ngự của Mao đại gia đệ nhất thiên hạ, chỉ bằng vào ngươi . . . Tía nó, lại đến!
Rùa nhỏ chửi thể, mai rùa bay ra khỏi người biến thành chuông to bao phủ hai nữ nhân và nó.
Ầm!
Vuốt ma đập xuống mai rùa.
- Phụt!
Tuy mai rùa rất cứng nhưng không đỡ nổi công kích của, hai nữ nhân tu vi thấp bị chấn hộc máu, rất thê thảm.
Mao Ô Quy cũng không tốt hơn gì, phòng ngự của nó tuy vô địch thiên hạ, mai rùa già mấy ngàn năm nhưng không có lực công kích, chỉ có thể bị động phòng ngự.
Đôi mắt rùa ti hí nhìn hai nữ nhân liên tục hộc máu, Mao Ô Quy nóng nảy sốt ruột.
Đột nhiên công kích tạm dừng.
Mao Ô Quy nâng mai rùa lên một khe hở, thò đầu trắng nhỏ nhìn ra ngoài. Mặt đất nứt vỡ, cổ cây thành bột phấn, núi cao sụp đổ, nham thạch vỡ nát, cảnh tượng như có đại chiến.
Ầm!
Một thân hình cao lớn từ trên trời giáng xuống vừa lúc đáp xuống ngay bên cạnh mai rùa, bụi bay mịt mù.
Mao Ô Quy hất mai rùa lên, nhảy ra. Một vật khổng lồ nằm dưới đất, dài hơn một ngàn thước, chỉ một bàn tay đã to trăm thước. Người nó phát ra khí thế khủng bố, khổng lồ, nó nằm sấp dưới đất, ánh mắt dữ tợn.
- Không lẽ đây là bản thể của Sát Hành Vân tôn giả Dương giới? Nó cường đại như vậy nhưng bị ai đánh bại?
Quý Tâm Nô che môi, kinh ngạc nhìn quái thú khổng lồ trước mặt mình, to như một ngọn núi.
- Đúng là bản thể của Sát Hành Vân!
- Grao!
Sát Hành Vân giơ vuốt lên như mây đen vỗ Quý Tâm Nô và Quý Tiểu Nô.
Mao Ô Quy hét to:
- Chưa chết hẳn!
Mao Ô Quy quay đầu bỏ chạy.
- Còn dám kiêu ngạo?
Phong Phi Vân bẻ một ngón tay Sát Hành Vân nhấc bổng lên cao, xoay một vòng ném ra ngoài, mặt đất thủng một cái lỗ to.
Sát Hành Vân gào thét:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Có biết ta chính là tôn giả Dương giới?
Phong Phi Vân phủi bụi trên người, một chân đạp vào mặt Sát Hành Vân.
Phong Phi Vân nói:
- Tôn giả Dương giới thì giỏi lắm sao? Tiểu công chúa Dương giới còn bị ta đùa giỡn . . .
Phong Phi Vân ngẫm nghĩ thấy tuổi tiểu công chúa Dương giới nhỏ xíu, sửa lời:
- Là từng nhìn thân thể.
Mao Ô Quy đau đớn chỉ trích:
- Tía nó, đúng là cầm thú. Nếu gia ta không suy tính sai thì tiểu công chúa Dương giới mới có tám tuổi. Không buông tha tiểu cô nương tám tuổi, loại người gì vậy?
Phong Phi Vân phất tay áo đánh bay Mao Ô Quy, nó lăn lông lốc dưới đất như hồ lô.
Mao Ô Quy chửi:
- Tổ cha . . .
Mấy năm nay khuôn mặt Phong Phi Vân thay đổi nhiều nhưng Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô vẫn nhận ra hắn.
Quý Tiểu Nô tức giận, tuy khóe môi tràn máu nhưng rất có sức sống hét to:
- Phong Phi Vân, đồ vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân thất hứa. Bản thân bay lên cao rồi định trở mặt sao?
Phong Phi Vân kêu oan:
- Khụ khụ, tiểu cô nương, ta vong ân phụ nghĩa, thất hứa, trở mặt cái gì?
Mao Ô Quy bò về, cười nói:
- Ngươi nhìn thân thể cô nương người ta mà không chịu trách nhiệm . . . Chết tiệt . . . Tổ cha ngươi . . .
Mao Ô Quy lại bị Phong Phi Vân đá bay.
Quý Tiểu Nô luôn gai mắt Phong Phi Vân, đôi mắt trợn to như muốn ăn thịt hắn:
- Hừ! Ngươi không giữ lời hứa!
Phong Phi Vân càng oan hơn:
- Ta không giữ lời hứa hồi nào?
Quý Tiểu Nô vươn một ngón tay ra chỉ ngực Phong Phi Vân, nói:
- Lúc trước ngươi lừa Bát thuật quyển từ chỗ tỷ tỷ của ta đã hứa chuyện gì?
Phong Phi Vân nói:
- Cái gì mà lừa? Là tỷ tỷ của nàng năn nỉ nên ta mới nhận, ta cũng không quên chunẹ đã hứa với các người. Giết một người chứ gì? Bây giờ ta cùng các người đi giết đây.
Gò má Quý Tâm Nô hây hồng, xấu hổ đến gần, vết máu trên môi đã lau sạch.
Quý Tâm Nô hỏi:
- Phong công tử nói thật không? Công tử thật sự sẽ giúp kẻ ác kia giúp ta?
Mắt Quý Tâm Nô rất đẹp, màu xanh nhạt đưa tình nhìn Phong Phi Vân. Đôi mắt Phong Phi Vân rất bất phàm, có sức hấp dẫn siêu phàm làm mặt Quý Tâm Nô càng đỏ hơn. Quý Tâm Nô vội cúi đầu, tim đập nhanh.
Vật khổng lồ bị Phong Phi Vân giẫm dưới chân rung mạnh, phát ra tiếng cuồng cười đâm thủng màng tai:
- Thì ra ngươi chính là Phong Phi Vân, vua Dương giới đã ra Huyết Thủ lệnh truy sát ngươi! Ngươi không sống được bao lâu nữa!
- Tà Hoàng lệnh của Tà Hoàng còn không giết được ta, Huyết Thủ lệnh của vua Dương giới không có hiệu quả gì. Ta thì thấy ngươi sẽ chết trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận