Linh Chu

Chương 172: Vùng đất chết chóc biên thùy Nam Man (2)

Quý Tiểu Nô đi ở phía sau
chiếc xe đẩy bằng gỗ, thỉnh thoảng chính là nhếch mép há miệng nhe hàm
răng trắng lóa, trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, rất muốn thu thập hắn,
quăng xuống khe suối này cho sài lang ăn thịt.
- Đắt như vậy a! Nếu như ta có thể đi hái vài cọng, vậy thì liền phát tài.
Phong Phi Vân kêu lên một câu, sau đó thả cây Lam Lang Thảo cầm trong tay trở về chỗ cũ.
Trên chiếc xe đẩy bằng gỗ này không chỉ có Lam Lang Thảo, còn có các
dược thảo khác, toàn bộ tổng cộng vào có đến mấy trăm gốc đều là hình
thù kỳ quái. Có cái trông giống rễ cây, có loại trông giống con cóc, có
cây phiến lá là màu trắng, lại có phiến lá là màu đen, dù sao đều vô
cùng kỳ quặc, hắn cũng không nhận ra đó là những thứ dược liệu gì.
- Lam Lang Thảo này chính là dùng để chữa thương, có khả năng trong thời gian ngắn nhất làm cho huyết dịch người bị thương ngừng chảy. Bình
thường dược thảo như vậy đều là bên quân đội mua, những quân y sư này
đưa ra giá cả đều là rất hợp lí.
- Đây là Tích Dịch Thảo, có khả năng giải độc. Ở trong núi có nhiều
chướng khí, Tích Dịch Thảo có tác dụng khắc chế rất lớn đối với độc tính của chướng khí.
- Đây là Linh Lung Căn, bình thường đều mọc giữa vách đá khe đá, nghe
nói chính là một loại dược liệu để bào chế đan dược, cũng là một vị
thuốc có giá cả đắt tiền nhất. Chỉ một đoạn ngắn như vậy, e rằng được
bán với giá cả một trăm tiền đồng.
...
Đi tới chỗ vách đá ghập ghềnh cao chất ngất, chiếc xe đẩy bằng gỗ dừng ở một chỗ trong rừng cây xanh biếc. Nơi này lá cây rậm rạp che hết ánh
mặt trời nóng bỏng trên trời cao, nên có vẻ có nhẹ nhàng khoan khoái
hơn. Quý gia tỉ tỉ kia cũng là có hơi mệt mỏi, ngồi ở một góc chiếc xe
đẩy bằng gỗ. Nàng giảng giải cho Phong Phi Vân tác dụng của mỗi một
chủng loại dược vật.
Nàng cũng vẫn dịu dàng như trước, ngón tay có hơi vén vén sợi tóc trên
trán, trên ngón tay đã dính đầy mồ hôi hột. Gương mặt của nàng cũng hơi
ửng đỏ, mang theo một chút mỏi mệt.
Phong Phi Vân cũng là căn bản không nghe nàng đang nói cái gì, đôi mắt
không chớp chăm chú nhìn nàng, chỉ cảm thấy là càng nhìn càng khó nén
được. Ngón tay co lại vào trong tay áo mà nắm ống tay áo, kìm lòng không đậu hắn định đi lau lau giọt mồ hôi trên trán nàng. Nhưng mà tay vừa
mới đưa ra một nửa rồi lại thu trở về, thế này tựa hồ có hơi không thích hợp, dù sao động tác này có hơi quá thân mật.
Đây chính là một vị nữ hài tử đàng hoàng. Nếu như thật sự có cử chỉ quá
mức, ngược lại khiến cho nàng sinh ra cảm giác chán ghét.
- Khụ khụ! Quý cô nương, theo ta xem ra một xe dược thảo này và một con
Ma Thương Ưng, tổng cộng ít nhất cũng phải bán được mấy ngàn đồng, đủ để cho hai người tỷ muội các ngươi dùng tới hơn nửa năm. Nếu có nhiều tiền như vậy, vì sao không đặt mua cho mình một vài bộ quần áo đẹp đẽ, cho
dù mua một đôi giầy thêu hoa quyên cũng là tốt a?
Phong Phi Vân hỏi.
Quý gia tỉ tỉ có hơi sửng sốt, chợt cay đắng cười nói:
- Chúng ta đều là nữ hài tử nhà nghèo khổ, sao có thể mặc vào những
trang phục đẹp đẽ này. Coi như là một món trang sức cũng không nỡ mua,
về phần giầy thêu hoa quyên kia thì cũng không phải những cô nương chốn
núi rừng chúng ta có thể đi. Chỉ có thiên kim tiểu thư của Lưu gia thủ
phủ trấn Thanh Phong có thể mặc được.
Mặc dù nàng vừa nói như vậy, nhưng mà Phong Phi Vân có lẽ nhìn thấy
trong mắt nàng mang theo một tia sáng mơ ước, hiển nhiên là nói không
theo ý mình. Lại có nữ hài tử ở chỗ nào không mong muốn làm cho trang
phục của chính mình được xinh đẹp lên?
- Thế nhưng mà các ngươi kiếm được những tiền này, vậy sẽ tiêu xài như thế nào ?
Phong Phi Vân càng tỏ ra hiếu kỳ.
Quý gia tỉ tỉ đáp:
- Tiền săn thú và hái thuốc bán được, ba phần phải giao cho Tổng quản
Tam Huyền Môn, ba phần được nộp lên Đại lão gia trấn Thanh Phong, còn có ba phần được giao cho quân đội ở Phong Hỏa Liên Thành. Mà một phần còn
lại cuối cùng mới là tự chúng ta thu vào.
Nàng nói đạo lý rõ ràng, hiển nhiên cảm giác điều này tịnh không có gì không thích hợp.
Giao cho Tam Huyền Môn là vì để được tiên sư trong tiên môn che chở, cái này nên giao; giao cho Đại lão gia trấn Thanh Phong, chính là pháp quy
của Thần Tấn Vương Triều, cái này cũng nên giao; giao cho quân đội ở
Phong Hỏa Liên Thành, quân đội có khả năng bảo vệ an bình một chốn, cái
này cũng nên giao.
Nhưng mà theo Phong Phi Vân xem ra, thế này quả thực chính là bóc lột rõ ràng như ban ngày a! Lao động vất vả cực nhọc quả thực lại phải giao đi chín phần của cải, khó trách hai tỷ muội này mặc dù thu hoạch khá
nhiều, nhưng mà lại vẫn nghèo khổ như trước, ngay cả một đôi giống như
dạng giầy đều không có mà đi.
Phong Phi Vân có hơi ngây ra liền hỏi:
- Tam Huyền Môn này chính là môn phái tu tiên, làm thế nào có thể giơ tay vòi tiền dân chúng ?
Quý gia tỉ tỉ có hơi sửng sốt, hỏi lại:
- Chẳng lẽ không nên sao? Chúng ta giao tiền lên tiên môn, có thể tu
luyện vô thượng điển tịch của tiên môn, thế này đã rất thỏa mãn.
Phong Phi Vân nói:
- Ú ú ớ ớ...
Những tiểu môn tiểu phái này thật đúng là rành việc buôn bán, tùy tiện
ném ra vài bản tu tiên rác rưởi nhất, là có thể đổi lấy sự quí trọng từ
những dân chúng trăm họ này, để họ vẫn còn chủ động đưa lên ba phần thu
nhập của chính mình. Cái này... Thật sự là thủ đoạn tốt a.
Một tia linh khí kia trong thân thể Quý gia tỉ tỉ này, hẳn là cũng là
nhờ tu luyện phép tiên rác rưởi nào đó. Khó trách nàng cảm kích như vậy
đối với Tam Huyền Môn này, mà nàng cũng không biết coi như tu luyện loại bản không trọn vẹn đó cũng tuyệt đối vô phương đột phá vào cảnh giới
Linh Dẫn.
Đây không phải là làm hại đệ tử người ta sao!
- Đúng rồi, lương bổng của Thần Vũ Quân không phải đều là do triều đình
ban phát, tại sao các ngươi còn phải giao tiền cho bọn họ?
Phong Phi Vân cảm giác có hơi khó có thể tin nổi.
- Quận Thần Hổ vốn nằm ở biên thùy phía nam phủ Nam Thái, tiếp giáp với
ba tiểu quốc Bà La Quốc, Đại Thực Quốc, La Mạn Quốc. Bởi vì bị rơi vào
vùng biên giới, hàng năm đều có chiến loạn, thổ phỉ đạo tặc cực nhiều,
Ma Nhân hoành hành, kẻ gian đầy đường. Một vùng ngàn dặm này cơ hồ đều
đã thành vùng đất không ai quản lí, mà ngay cả quân đội Vương triều cũng không đóng quân ở chỗ này.
- Phong Hỏa Liên Thành kỳ thật cũng không phải thành lớn chính thức của
Thần Tấn Vương Triều, mà là một tòa Cổ Thành của dong binh. Phàm là
những người đi tới khu vực này nếu không phải dạng cùng hung cực ác quên cả mạng sống, thì chính là những ai trên lưng cõng cừu hận chạy trối
chết, hoặc là chính là kẻ ác bị đại tiên môn đuổi giết e rằng không chỗ
có thể trốn. Nếu muốn sống sót ở trong dạng hoàn cảnh ác liệt này, nhất
định phải có người đến bảo vệ tất cả nơi này, duy trì thứ tự đơn giản
nhất ở nơi này. Mà bọn họ chính là Thần Vũ Quân ở Phong Hỏa Liên Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận