Linh Chu

Chương 1271: Thái Vi thần miếu (1)

Hai tay Phong Phi Vân khoanh trước ngực đứng trên bậc thang, dào dạt hứng thú hỏi:
- Vân cáp, ai dạy ngươi mấy lời này?
Vân cáp bắt chước thanh âm và giọng điệu của Phong Phi Vân:
- Vân cáp, ai dạy ngươi mấy lời này?
Phong Phi Vân nheo mắt nói:
- Xem ra phải cho ngươi nếm mùi mới được.
Vân cáp đứng trên đầu ngón tay Phong Phi Vân, ôm đôi cánh, ngẩng đầu ưỡn ngực bắt chước hắn:
- Xem ra phải cho ngươi nếm mùi mới được.
Xoẹt!
Phong Phi Vân lắc người biến mất tại chỗ, nhưng hắn không bắt được Vân cáp. Con chim nhỏ rất ranh, tốc độ bay siêu mau.
Phong Phi Vân cười gian, thi triển luân hồi tật tốc nhanh chóng rượt theo.
Vân cáp vừa bay vừa la làng, thanh âm như giết heo:
- A! Giết chim, cứu mạng! Giết chim, chim sắp chết, Phong Phi Vân sắp giết chim!
Phong Phi Vân đuổi theo Vân cáp, trông thấy một người. Một nữ nhân mặc áo trắng ôm tỳ bà hồng ngộc, nàng yên lặng ngồi dưới gốc cây quế cổ xưa, cánh hao bay bên người. Có cánh hao rơi xuống tóc nữ nhân, có rơi dưới đất.
Áo trắng, tỳ nà màu đỏ.
Nữ nhân vươn cánh tay mảnh khảnh, ngón tay như ngọc. Vân cáp đáp xuống ngón tay nàng, thì thầm cái gì, mắt xoay tròn liếc Phong Phi Vân, chắc nó đang nói xấu hắn.
Đông Phương Kính Nguyệt đeo khăn che mặt màu trắng, mắt trong như nước, đẹp tựa sao sáng. Rèm mi chớp nhẹ đã đẹp đến không sao tả xiết.
Phong Phi Vân đứng phía xa nhìn nữ nhân dưới gốc cây quê, ánh mắt mông lung.
Đông Phương Kính Nguyệt dịu dàng như nước, không thấy khuô nặmt nàng, chỉ đôi mắt dưa làn thu ba đã khiến người say mê.
Phong Phi Vân hỏi:
- Nàng . . . Có khỏe không?
Từ Sau khi Nam Cung Hồng Nhan chết, Phong Phi Vân uống ma huyết hóa yêu ma, bản thân hắn mất lý trí, chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt luôn đi theo Sau lưng. Khi Phong Phi Vân ngã xuống, là Đông Phương Kính Nguyệt đưa hắn đến Ngự Thú Trai.
Phong Phi Vân mơ hồ có ấn tượng những chuyện này, hắn không bao giờ quên.
Đông Phương Kính Nguyệt gật đầu, nói:
- Ừm!
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Muốn nghe một khúc tỳ bà không?
- Xin được rửa tai lắng nghe.
Phong Phi Vân đứng dưới gốc quế cánh hoa rơi rụng, tóc dài bay theo gió, mắt nhìn chằm chằm giai nhanha cô đơn trước mắt.
Kiếp trước kiếp này hỗn loạn nhiều, tỳ bà vẫn say lòng người nhất.
Tiếng tỳ bà du dương thật lâu không dứt.
Thời gian như ngừng lại vào khoảnh khắc này, Vân cáp miệng tiện cũng yên lặng nằm trên vai Đông Phương Kính Nguyệt, dường như say mê khúc nhạc.
Một khúc ngừng.
Đông Phương Kính Nguyệt rụt tay về, hỏi:
- Bao lâu nữa ngươi rời khỏi Thần Tấn vương triều?
Phong Phi Vân đáp:
- Trong ba tháng.
Phong Phi Vân định nói là Sau khi cứu Thái Vi nữ thần nhưng cuối cùng sửa miệng, không nhắc Thái Vi nữ thần trước mặt Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Ngươi có cách rời khỏi Thần Tấn vương triều?
Phong Phi Vân trả lời:
- Có cách riêng.
Mắt Đông Phương Kính Nguyệt ướt sũng hỏi:
- Có thể mang ta theo không?
- Cái này . . .
Môi Phong Phi Vân mấp máy, cuối cùng không thốt thành lời.
Đông Phương Kính Nguyệt chậm rãi cúi đầu:
- Không tiện sao?
- Xin lỗi.
Phong Phi Vân xoay người rời khỏi Ngân Câu Phiệt, trên đường đi im lặng đến bên ngoài Thái Tể phủ.
Diêu Cát đã trở về từ hoàng cung, thấy Phong Phi Vân xuất hiện trong thư phòng thì cười quyến rũ:
- Dường như nhi tử của yêu ma đại nhân có tâm sự, chẳng lẽ là buồn rầu vị hồng nhan tri kỷ nào nữa?
Phong Phi Vân gạt bỏ suy nghĩ rối rắm, cười hỏi:
- Hỏi thăm được tin tức gì?
- Một tin xấu và một tin tốt, ngươi muốn nghe cái nào trước?
Diêu Cát thay quan bào, mặc áo trắng dán sát người, bên ngoài khoác áo đỏ thẫm, rất giống tiểu thư nhà giàu.
Phong Phi Vân nói:
- Tin tốt đi.
Diêu Cát cười:
- Thái Vi nữ thần trở về, hiện đang ở Thái Vi thần miếu.
Phong Phi Vân lộ vẻ mặt vui mừng, hỏi:
- Còn tin xấu là . . .?
Diêu Cát nói tiếp:
- Nữ Đế cũng ở trong Thái Vi thần miếu.
Mặt Phong Phi Vân đen thui, thầm nghĩ:
- Long Khương Linh rất đáng ghét, chắc đặt bẫy đây. Ta mà đi Thái Vi thần miếu sẽ bị nàng giết.
Diêu Cát tiếp tục bảo:
- Còn một tin khác là không biết Nữ Đế lây từ đâu ra một nửa trận pháp phòng ngự do tu sĩ Vũ Hóa cảnh bài bố, một tháng nay người hoàng tộc đã kết nối một nửa trận pháp phòng ngự của tu sĩ Vũ Hóa cảnh và long linh thạch. Thần đô bây giờ phòng thủ kiên cố.
Phong Phi Vân biết Long Khương Linh lấy một nửa trận pháp từ đâu ra, hắn càng xem trọng trí tuệ của nàng hơn. Long Khương Linh nghiên cứu trận pháp đã ngang ngửa với tu sĩ Vũ Hóa cảnh.
Thật là một kẻ thù đáng sợ.
Phong Phi Vân định đứng lên rời đi. Diêu Cát mềm nhũn dán thân thể mềm mại sát người Phong Phi Vân, da trắng như tuyết, mùi thơm như xử nữ.
Diêu Cát thì thầm bên tai Phong Phi Vân:
- Đêm nay đừng đi được không?
Phong Phi Vân nhẹ vỗ vai Phong Phi Vân, kéo lên một nửa áo gấm đỏ trượt xuống vai:
- Hôm nào đi.
Phong Phi Vân rời khỏi Thái Tể phủ, nhìn Thần đô đốt đèn sáng trưng, binh đến dưới thành nhưng tòa thành cổ này vẫn chìm trong tiếng ca múa.
Phong Phi Vân trở về phủ công chúa, thấy có người đang tế bái trước mộ mình.
Tất Ninh Soái ngồi trước mộ Phong Phi Vân, đổ bình rượu trước tấm bia, gã uống một hớp:
- Nhân kiệt một thế hệ chết sớm, phong huynh, chúng ta lại uống một chén!
Mao Ô Quy nằm trên mộ, thở dài:
- Người đã chết rồi không có thể sống lại. Lão Tất, ngươi nén bi thương đi.
Tất Ninh Soái khóc ròng, lại uống hớp rượu:
- Mao ơi, ta và Phong huynh có tình cảm chết sống có nhau, khi hắn sắp chết còn trấn lột luôn huyết nhân thần quán cùng chôn vùi trong quan tài. Cái này mà sống chết có nhau gì? Hố bằng hữu quá mạng!
Mao Ô Quy:
- . . .
Phong Phi Vân đứng Sau lưng Tất Ninh Soái, vỗ vai gã:
- Huyết nhân thần quán làm bằng đầu Diêm Vương, ngươi mang theo sẽ có hại.
- Ta cũng biết, ta tức giận không phải vì huyết nhân thần quán mà là trên người hắn có bao nhiêu thứ tốt lại không chừa cho ta mấy món. Lão Mao, sao ngươi biết huyết nhân thần quán làm bằng đầu Diêm Vương . . .
Tất Ninh Soái đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, men say giảm bớt, nổi hết da gà. Tất Ninh Soái chậm rãi quay đầu nhìn Phong Phi Vân cười tủm tỉm, gã dụi mắt nhìn lại mộ bia bên cạnh mình.
Tất Ninh Soái hét chói tai:
- Có quỷ!!!
Tất Ninh Soái mới gào một nửa thì bị Phong Phi Vân bịt miệng, gã cảm nhận thân thể hắn là thực thể, thở phào nhẹ nhõm.
- Tía nó, không ngờ ngươi bò ra khỏi tà quan. Lão Mao bảo ngươi chết chắc.
Mao Ô Quy nằm trên ngôi mộ phủ nhận, nghiêm mặt nói:
- Nói đùa, lão phu sao có thể là con rùa ngu dốt? Ta sớm biết tai họa trời khó diệt, đất khó chôn.
Tất Ninh Soái nói:
- Tổ cha nó, con rùa biến sắc mặt mau còn hơn lật sách!
Phong Phi Vân bò ra khỏi quan tài hoàng thạch vượt ngoài dự đoán của mọi người. Long Thương Nguyệt, Tiểu Tà Ma, tỷ muội Quý gia nghe tin chạy tới.
Tiểu Tà Ma hết sức vui mừng, nàng ôm chặt tay Phong Phi Vân, khuôn mặt xinh đẹp dán vai hắn, bám dính người.
- Ca ca trở về rồi! Chúng ta không cần sợ bị người hai giới Âm Dương truy sát nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận