Linh Chu

Chương 1305: Thiên Vu thần thụ

Chân Thần cung chủ đạp mặt đất đi tới, hơn mười chân nhân theo sau, từng bước đến gần thi thành. Kiếp vân tụ tập trên bầu trời bay theo bước chân bọn họ.
Thiên địa nguyên khí chuyển động theo Thần cung chủ, sấm chớp đì đùng như cảnh tượng khai thiên tích địa.
Thiên Vu thần nữ lấy Thiên Vu thần thụ ra cắm rễ trong thi thành, nhánh rễ như vuốt sắt. Có rễ nhô lên khỏi mặt đất tựa rồng kiếm, cành lá sum xuê che lấp khung trời. Mưa ánh sáng quay quanh lá cây, bao phủ thi thành.
Đây là một gốc thần thụ, thiên mộc nối liền thiên địa.
Thiên Vu thần nữ băng thanh ngọc khiết, linh tính động lòng người, dải sáng lấp lánh trên mặt. Thiên Vu thần nữ tựa tiên linh ẩn trong mây mù, da thịt sáng chói.
Thiên Vu thần nữ nói:
- Đại kiếp nạn sắp đến, mảnh đất này sẽ sinh linh đồ thán, gạch ngói vụn không tồn tại. Chỉ có nữ ma đột phá thi biến lần thứ năm mới ngăn được đại kiếp nạn.
Thần cung chủ chậm rãi nói:
- Vô dụng, bản tôn đã chặt đứt linh mạch dưới lòng đất, nữ ma không thể đột phá thi biến lần thứ năm.
Tin tức thật đáng sợ, một khi linh mạch bị chém đứt nghĩa là Tiêu Nặc Lan không có được nhiều linh khí, không thể ngưng tụ thi thể, sẽ thành tro trong lúc đột phá.
Thần cung chủ đến, đảo ngược thế cục, giải quyết tận gốc, triệt để cắt đứt khả năng Tiêu Nặc Lan đột phá cảnh giới.
Phong Phi Vân biết trong tay Tiêu Nặc Lan nắm hóa đạo thạch, đủ cung cấp năng lượng cho thi biến lần thứ năm.
Phong Phi Vân nói:
- Tuy tu vi của ngươi mạnh nhưng không phải đối thủ của Diêm Vương.
Thần cung chủ nói:
- Sau ngày hôm nay Thần Linh cung sẽ rời khỏi mảnh đất này, chúng ta sớm chuẩn bị đường lui.
Phong Phi Vân khó hiểu hỏi:
- Nếu các ngươi từ bỏ mảnh đất này tại sao còn muốn nữ ma, ngăn cản nàng đột phá cảnh giới?
- Bởi vì Thiên Tôn Vô Lượng tháp. Bổn tọa không ngờ thánh binh mua rơi vào Thần Tấn vương triều, nếu nữ ma không đào nó ra khỏi Vạn Vật tháp có lẽ ta không cảm nhận được hơi thở của nó. Nếu có được thánh binh này thì ta có niềm tin đánh bại tà thi Diêm Vương, không cần rời khỏi mảnh đất này.
Thần cung chủ nhận ra lai lịch của Thiên Tôn Vô Lượng tháp, đây là thánh khí đạo môn ghi chép trong các thần thư, chỉ được một khúc cũng có thể làm hùng chủ một phương.
Thần cung chủ đến vì dụng cụ thánh linh, mọi người có mặt tại đây sẽ bị gã xóa sổ, không chừa người sống.
Thần cung chủ nói tha mạng cho Thiên Vu thần nữ chỉ để tạm thời ổn định nàng. Mẫu thân giết đám người Phong Phi Vân, Thiên Vu thần nữ cũng khó thoát chết.
Thần cung chủ không nhiều lời nữa, chậm rãi vươn tay ra. Không thấy Thần cung chủ dùng sức đã xé mở cấm pháp Diêu Cát, Thiên Vu thần nữ bày ra. Diêu Cát không chịu nổi lực lượng khổng lồ bay ngược ra sau, mình đầy vết máu.
Phong Phi Vân cắn răng, mở đường hầm Thiên quốc hút Diêu Cát trong không trung vào Thiên quốc.
Tất Ninh Soái cũng muốn chui vào Thiên quốc trốn nhưng bị Phong Phi Vân ngăn lại.
- Cho ta vào!
- Đừng hòng. Lão Tất, ngươi có chí lớn tại sao chạy trốn?
- Ta không làm thiên nga được không?
- Không được, ngươi phải cùng ta kề vai chiến đấu mãi đến giọt máu cuối cùng!
Đầu Tất Ninh Soái đã chui vào đường hầm Thiên quốc nhưng bị Phong Phi Vân túm quần kéo ra. Tửu Nhục hòa thượng mắt lẹ chân mau nhanh như chớp chui vào đường hầm Thiên quốc.
Con đường khép kín, Phong Phi Vân cất đi.
Phong Phi Vân biết Sau lưng Tất Ninh Soái có thế lực lớn, khi cần thiết có thể lôi thế lực đó ra không chừng hù Thần cung chủ buông bỏ.
Nên Phong Phi Vân không cho Tất Ninh Soái lánh nạn trong Thiên quốc.
Diêu Cát bị thương nhưng còn Thiên Vu thần nữ đỡ được đợt công kích đầu tiên. Thiên Vu thần nữ lấy Thiên Vu thần thụ ra, tỏa ánh sáng sinh mệnh vô tận dần phục hồi lại, cành lá rậm rạp che trời.
Ầm!
Thần cung chủ muốn có được Thiên Tôn Vô Lượng tháp nên không e ngại Thiên Vu đại thần nữa, quyết tâm tiêu diệt Thiên Vu thần nữ. Thần cung chủ đánh ra luồng sát thuật, điều động thiên địa nguyên khí, dẫn động mạch văn mặt đất ngưng tụ thành thanh kiếm chém trời.
Nhát kiếm chém xuống, Thiên Vu thần thụ vỡ vụn, thân cây sắp tan nát.
Mặt đất bị cắt thành hai nửa.
Cơ thể Thiên Vu thần nữ khẽ run, khóe môi vương tơ máu. Thiên Vu thần nữ lại vận dụng linh lực trong người, thúc đẩy Thiên Vu thần thụ sinh trưởng.
- Bà nội nó, Phong Phi Vân, tình nhân của ngươi mạnh thật. Nhưng tại sao nàng chỉ phòng ngự mà không chủ động công kích? Theo ta thấy tu vi của nàng đủ đánh với trùm Thần Linh cung.
Ban đầu Tất Ninh Soái thấy Phong Phi Vân mang Thiên Vu thần nữ, Mặc Dao Dao về thi thành còn cho rằng hắn không đáng tin, chạy đi tán gái. Giờ nhìn tu vi của Thiên Vu thần nữ, trong lòng Tất Ninh Soái nổi lên ý nghĩ khác.
Tất Ninh Soái thầm nghĩ:
- Phong Phi Vân tán gái giỏi thật, ai cũng cua được.
Phong Phi Vân nhíu mày, chậm rãi nói:
- Nếu nàng đánh nhau với Thần cung chủ sẽ có uy lực kinh thiên động địa, ngũ đại vương triều bị vạ lây. Chiến uy của bọn họ giết người vô tội khó thể tính toán hết. Một vạn năm trước lú nàng đánh nhau với Diêm Vương khiến ba phần tư mảnh đất này thành đất chết. Nếu hôm nay nàng chiến đấu với Thần cung chủ, không đợi tà thi Diêm Vương đến mảnh đất này đã bị hủy diệt.
- Vì lý do này nên nàng mới bị động phòng ngự chứ không tấn công?
Tất Ninh Soái nhìn Thiên Vu thần nữ trên bầu trời như ngó yêu quái, gã không hiểu nổi trên đời còn có loại người này.
- Có lẽ vậy.
Phong Phi Vân nhìn trán Thiên Vu thần nữ nứt ra,ột giọt máu trượt xuống khuôn mặt non mịn.
Tất Ninh Soái vỗ vai:
- Kỳ quái thật, ài.
Tất Ninh Soái khó hiểu hỏi:
- Ta thấy ngươi luôn thông minh, tại sao kiếm tình nhân ngốc vậy?
Môi Phong Phi Vân mấp máy kiềm chặt cánh tay Tất Ninh Soái.
Tất Ninh Soái la lên:
- A! Chết tiệt, ngươi làm gì?
Phong Phi Vân sờ soạng ngực Tất Ninh Soái móc linh bài khắc Chiến Địa Tước phủ ra. Phong Phi Vân xách Tất Ninh Soái bay lên đỉnh thi thành, giơ cao lệnh bài.
Phong Phi Vân nói với Thần cung chủ ở bên dưới:
- Dừng tay lại!
Thần cung chủ liếc hướng Phong Phi Vân, nhưng không dừng tay. Thần cung chủ đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn kỹ linh bài trong tay Phong Phi Vân, người run rẩy.
Thần cung chủ con ngươi co rút:
- Chiến Địa Tước phủ! Nhóc Phong Phi Vân, ngươi làm sao có được lệnh bài của Chiến Địa Tước phủ?
Tuy chỉ một khối linh bài nhưng đại biểu sức nặng rất lớn.
Tất Ninh Soái vùng thoát khỏi tay Phong Phi Vân, giật linh bài về. Tất Ninh Soái sửa sang quần áo, rất thoả mãn thấy ánh mắt giật mình của Thần cung chủ.
Tất Ninh Soái ưỡn ngực, hĩnh mũi nói:
- Sao hắn có linh bài Chiến Địa Tước phủ được? Linh bài này là của tiểu gia ta. Thần Cửu, tôm tép như ngươi thấy linh bài của Chiến Địa Tước phủ sao không quỳ?
Vẻ mặt Tất Ninh Soái đắc ý, hĩnh mũi đến tận trán, không thèm nhìn thẳng Thần cung chủ. Bộ dáng như thể nhãi nhép Thần cung chủ dễ dàng bị gã tùy tay đập bẹp.
Đám chân nhân Thần Linh cung trừ vài người từng đi Trung Ương vương triều thứ sáu rèn luyện là nghe nói về Chiến Địa Tước phủ, còn các chân nhân khác rất khó hiểu. Tại sao một khối lệnh bài lại khiến Thần cung chủ giống như thần linh hết sức kiêng dè?
Bạn cần đăng nhập để bình luận