Linh Chu

Chương 761: Kích khánh nhạc (2)

Ầm ầm.
Một cái vòi rồng khổng lồ lấy Phong Phi Vân làm trung tâm, ảnh hướng đến 108 chén ngọc, cuốn khắp thiên mạc, biến thành một cái Bạo Phong Cuồng Long, ầm ầm phản áp tới.
Đây là âm nhạc kỳ tượng được sinh ra sau khi phù hợp với Thiên Đạo, có được uy thế hủy thiên diệt địa.
Vì sao một ít âm nhạc đại giai văn học nho gia thời đại Thượng Cổ sau khi đạt tới cảnh giới nhất định có thể tinh thần thành thánh, tu vị không hề yếu hơn Thánh Linh, chính là do nguyên nhan này, học thức của bọn hắ cũng đang không ngừng phù hợp với Thiên Đạo, con đường tuy khác với tu tiên, nhưng vẫn có thể thành tiên thành thánh.
Bành, bành, bành. . .
Nhạc khí trong tay 16 vị nhạc sử kia toàn bộ đều nứt ra khe hở, mà những dây đàn kia lập tức bị kéo đứt, 16 vị tuyệt sắc giai nhân đồng thời miệng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, bị sóng âm Thiên Đạo chi khí đả thương.
Đấu âm nhạc, có khi còn hung hiểm hơn cả so đấu thần thức.
- Có lầm không, lợi hại như vậy sao?
Bộ đồ thái giám trên người Tất Ninh Suất đã phình to lên, cũng không biết đã trộm bao nhiêu thứ, đến nổi khe hở quần ảo còn thỉnh thoảng lộ ra bảo quang.
Không chỉ có hắn, mà rất nhiều người ở đây đều lộ ra thần sắc không thể tin, tựa như nhìn quái vật nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, chưa bao giờ nghe nói qua tạo nghệ âm luật của Yêu Ma Chi Tử lại đáng sợ như thế cả.
Phong Phi Vân thu hồi đôi đũa trong tay, uống xuống một chén rượu, cười nói với mọi người:
- Bất tài, bất tài, bêu xấu, bêu xấu.
- Sức phán đoán thật nhanh, lực khống chế tiết tấu thật lợi hại, mỗi một lần hô hấp đều có thể đánh 108 cái, hơn nữa nặng nhẹ còn đều đều nhau, đây là phải hiểu rõ âm luật đến mức độ nào mới có thể làm được loại tình trạng này chứ?
Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt dễ thương hàm yên, ngón tay nhẹ nhàng kích thích lấy dây đàn trong tay.
Huyết Vũ hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi có thể đạt tới trình độ như thế không?
Nam Cung Hồng Nhan nhẹ gật đầu, lại lắc đầu, nói:
- Nếu có thể tập trung tinh thần đến mức tận cùng, phát huy ra trình độ cao nhất mới có thể đạt đến nước này, nhưng cũng không phải mỗi lần đều có thể làm được, trong số những người ta biết, chỉ có một người, có được tạo nghệ cao như thế thôi.
- Ai.
- Dạ tỷ tỷ, tạo nghệ âm luật của nàng còn cao hơn ta một bậc, trong toàn bộ Thần Tấn vương triều, cũng không ai có thể có tạo nghệ âm luật cao hơn nàng cả.
Nam Cung Hồng Nhan biến sắc, nói:
- Huyết Vũ, ngươi đi Bạch Vân Các xem thử Dạ tỷ tỷ còn ở đó không?
- Tỷ tỷ có ý là...
Trong mắt Huyết Vũ hiện lên vui vẻ, rất xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, còn có tòa cung điện sau lưng Phong Phi Vân.
Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cung điện sau lưng Phong Phi Vân, trong lòng đang không ngừng thì thầm:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ. . . Không có khả năng. . . Không có khả năng đấy. . .
Đông Phương Kính Thủy dụi dụi mắt mắt, kinh ngạc không hiểu, nói:
- Phong Phi Vân rõ ràng có tạo nghệ âm luật cao như thế, quả thực là bất khả tư nghị, tạo nghệ bực này tuyệt đối trên Lý Tiêu Nam.
Đông Phương Kính Nguyệt nhíu mày, cũng không biết trong lòng nàng lúc này đang suy nghĩ gì.
Nhạc nghệ của Phong Phi Vân khiếp sợ tứ tọa, tất cả mọi người đều chờ mong quyết đầu đỉnh phong giữa hắn và Lý Tiêu Nam, mùi khói thuốc súng thập phần nồng hậu dày đặc.
Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt dễ thương nhìn thật sâu vào Phong Phi Vân, Phong Phi Vân có bao nhiêu tài âm luật, người khác không biết nhưng sao nàng lại không biết được chứ.
Tên này lại còn huênh hoang.
Toàn bộ Thần Đô người có thể diễn dịch âm luật đến tình trạng như thế, chỉ sợ cũng chỉ có Dạ tỷ tỷ thôi, nếu Phong Phi Vân thật sự được Dạ tỷ tỷ tương trợ, vậy thì nam nhân trong dục trì vừa rồi há chẳng phải chính là hắn.
Kết quả này khiến Nam Cung Hồng Nhan có chút không cách nào tiếp nhận, nàng chỉ hy vọng là do mình nghĩ nhiều rồi.
- Tốt, Phong huynh thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, lợi hại ah, cảnh giới âm luật quả nhiên có thể sánh được với đại gia.
Ngọa Long Sinh một mắt chim ưng, rất có khí khái kiêu hùng, Binh Tiển thi động kết minh với Phong gia, hắn đương nhiên đứng về phía Phong Phi Vân.
- Khách khí, khách khí, chút nhạc nghệ đó của ta, cũng chỉ là do Hồng Nhan cô nương truyền thụ cho mà thôi.
Phong Phi Vân khiêm tốn đến cực điểm, ý trong lời nói chính là quan hệ giữa mình với mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Nam Cung Hồng Nhan rất không tầm thường, mọi người tốt nhân là không nên đánh chủ ý.
Phong Phi Vân khóe mắt có chút liếc qua Nam Cung Hồng Nhan, vốn tưởng rằng cô gái nhỏ này nghe được mình khoa trương nàng sẽ hết sức cao hứng, lại không nghĩ rằng vừa liếc mắt qua lại khiến toàn thân hắn phải rùng mình, nàng đây là ánh mắt gì đây.
Ánh mắt Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này quả thật như muốn ăn tươi nuốt sống Phong Phi Vân vậy.
Không đúng, chuyện này không hợp logic a.
Phong Phi Vân công nhiên khoe khoang quan hệ giữa hắn và Nam Cung Hồng Nhan như vậy, tự nhiên là khiến rất nhiều người đều mất hứng, nói ví dụ như vị hôn thê của hắn, Nguyệt Công Chủ.
Long Thương Nguyệt tối nay tự nhiên không có khả năng không đến, mặc kệ nàng đến cùng có phải thật sự thích Phong Phi Vân hay không, nàng ít nhất chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của Phong Phi Vân, nếu nàng chẳng quan tâm đến, vậy thì người Thần Đô sẽ nhìn nàng thế nào, những cung chúa, hoàng tử trong đế cung kia sẽ lại nhìn nàng thế nào.
Thần Vương có thể phong lưu, nhưng lại không thể phong lưu quá mức, bằng không thì Chuẩn Thần Vương phi như nàng sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.
- Hừ, Nam Cung Hồng Nhan mạng của ngươi thật lớn, lần trước ở Phong gia nhiều cường giả như vậy cũng không giết được ngươi, bất quá... Sớm muộn có một ngày ta cũng sẽ vạch lên mặt ngươi ba vết máu, khiến ngươi sống không bằng chết.
Long Thương Nguyệt ngọc diện má đào, lông mi như hàn châm, có thể đâm thủng nhân tâm.
Ma sát khí trên người Đông Phương Kính Thủy thu liễm lại, như một công tử quý tộc, thấp giọng cười nói:
- Muội muội, ngươi nói Phong Phi Vân đêm nay bộc lộ tài năng như vậy, rốt cuộc là vì ngươi hay là vì Nam Cung Hồng Nhan.
Đông Phương Kính Nguyệt không hề bận tâm, phảng phất trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến tâm linh nàng chấn động vậy, thản nhiên nói:
- Có quan hệ gì với ta đâu...
Nàng vừa dứt lời, chợt nghe được Phong Phi Vân kêu gào:
- Đông Phương cô nương, ngươi mới vừa nói qua, tạo nghệ âm luật người nào có thể đánh bại ngươi liền có thể ngồi cạnh ngươi có đúng không?
Phong Phi Vân định tránh đi Lý Tiêu Nam, trực tiếp ra tay với Đông Phương Kính Nguyệt, dù sao Lý Tiêu Nam ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên đầu Đông Phương tiểu nữu, nếu mình có thể hớt tay trên của hắn, vậy thì chẳng phải hiệu quả còn tốt hơn cả đánh bại hắn sao.
Hơn nữa, mình và Đông Phương tiểu nữu thân mật như vậy, cũng là đang kích thích Nam Cung Hồng Nhan, ai bảo ngươi kích thích ta trước, giờ ta kích thích ngược lại, xem ai gấp hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận