Linh Chu

Chương 847: Không kịp trở tay (2)

Quần áo La Phù công chúa lay động nhẹ nhàng, thập phần trầm tĩnh ngồi ở đó, tiên dung như ngọc, dung nhan thiếu nữ trẻ trung, toàn thân có long hoàng chi khí, hai chủng khí chất khác nhau làm nổi bật lên, sau một lúc nàng mới nói:
- Phong Phi Vân, còn có một chuyện ta muốn nói với ngươi.
Phong Phi Vân trố mắt nhìn, phát giác ánh mắt La Phù công chúa biến hóa vi diệu, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.
- Chuyện gì?
- Ta đã mang chuyện giữa chúng ta... Bẩm báo... Tấn đế.
Giọng La Phù công chúa bình thản.
- Phốc!
Phong Phi vân đã biết rõ không phải chuyện tốt, tim đập thật nhanh, nhưng mà hắn nhanh chóng trấn định lại, cười nói:
- Công chúa điện hạ, ngươi cho rằng dùng Tấn đế có thể hù sợ...
La Phù công chúa lấy một cái đế chỉ ra, phía trên thai nghén khí tức Tấn đế, có khí thể hình rồng màu vàng vây quanh, tuyệt đối là Tấn đế tự mình viết không nghi ngờ.
Phong Phi Vân nuốt nửa câu sau trở về, La Phù tiểu nữu này quá hung ác, không ngờ dám thông báo cho Tấn đế, xin đế chỉ, nàng định làm cái gì?
Cưỡng hiếp hoàng gia thiên nữ là tội lớn, cho dù Phong Phi Vân hôm nay là thần vương, cũng khó thoát khỏi tội chết.
Bất luận kẻ nào khi biết con gái mình bị người ta cưỡng hiếp thì tức giận lôi đình, huống chi là Tấn đế.
Phong Phi Vân cố trấn định, hít sâu một hơi, tiếp nhận đế chỉ, không ngừng tự nói với mình.
- La Phù công chúa tuyệt đối không đần nói chuyện của ta và nàng, bởi vì với nàng mà nói không có chỗ tốt gì, đây không phải phong cách làm việc của nàng, nếu La Phù công chúa thật sự nói với Tấn đế, chỉ sợ giờ phút này ta đã bị nhốt vào trong thiên lao thần đô, không có khả năng khoai thai tự đắc như thế.
Trên đế chỉ có hàng chữ bá đạo, hình thái như rồng, mỗi một chữ giống như đao, ghi:
- Các ngươi lưỡng tình tương duyệt, bổn đế cũng không muốn trách phát nhiều, công chúa chỉ có thể lấy một, nếu ngươi đã lựa chọn La Phù, như vậy cứ phụ trách với nàng, nên làm như thế nào, chính ngươi tự đắn đo, nếu dám khi phục La Phù, bổn đế nhất định lấy thủ cấp của ngươi.
Đây không phải là lời đế vương, càng giống lời một phụ thân hơn, trong bình thản mang theo sát khí đậm đặc.
Sao khi Phong Phi Vân xem xong đế chỉ, đế chỉ tự động hóa thành tro bụi.
Xem ra Tấn đế yêu thương La Phù công chúa không phải bình thường, nếu đổi lại là công chúa khác, nếu như để cho Tấn đế nói mình và tỷ phu lưỡng tình tương duyệt, xong rồi, chỉ sợ sẽ bị Tấn đế trục xuất khỏi hoàng tộc, ngay cả Phong Phi vân cũng bị tịch biên gia sản, giết cả nhà.
- Xem ra trong lòng Tấn đế vẫn xem trọng nhất là La Phù công chúa, cảm thấy nàng là người thừa kế Tấn đế tốt nhất, mà lời này của hắn mơ hồ đang nhắc nhở ta, muốn ta phụ trợ La Phù công chúa.
Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, La Phù công chúa dùng chiêu này quá ngoan độc, quả thật làm hắn trở tay không kịp.
Hóa bị động thành chủ động.
Nàng vừa mới ăn thiệt thòi lớn trên người Phong Phi Vân, bây giờ nàng đã trả lại cho Phong Phi Vân rồi.
Phong Phi Vân không ngừng chậc chậc lưỡi, tán thán nói:
- Công chúa điện hạ, chiêu này chơi thật sự quá lợi hại, cũng không sợ Tấn đế nổi trận lôi đình.
- Ta cũng bị ngươi và Long Thương Nguyệt bức bách, ta chỉ có thể chơi liều, cho dù Tấn đế muốn ta chết, cũng có ngươi chôn cùng mà,
La Phù công chúa cười ngọt ngào, tươi đẹp hơn cả hoa, nói:
- Ý chỉ Tấn đế ngươi có lẽ cũng hiểu, cuộc chiến phò mã sắp tới, nếu ngươi để người khác làm phò mã, như vậy Tấn đế không tha cho ngươi rồi.
Phong Phi Vân cười nói:
- Cuộc chiến phò mã là ý chỉ của Tấn đế, ai cũng không thể sửa đổi, tuy ta cũng muốn phụ trách với ngươi, nhưng lại bất lực, ngày mai chính là cuộc chiến phò mã, muốn hủy bỏ trận chiến này, đã không kịp.
Hắn chắp tay sau lưng, thở thật dài.
- Ngươi sẽ có biện pháp.
La Phù công chúa nói:
- Nếu ngươi không nghĩ ra biện pháp, ta chỉ có thể nói cho người trong thiên hạ, ta đã là nữ nhân của ngươi, gièm pha này truyền đi, Tấn đế vì mặt mũi hoàng tộc sẽ không bảo hộ ta, nhất định sẽ xử tử hai chúng ta, đến lúc đó, ai cũng không sống được, chính ngươi xem mà xử lý.
Nói xong lời này, La Phù công chúa liền đứng lên, mang theo làn gió thơm, áo trắng chập chờn, chuẩn bị rời đi.
La Phù công chúa tuy nhìn thì đang thương lượng với Phong Phi Vân, nhưng mà chiêu này cực kỳ hung ác, không chỉ hung ác với Phong Phi Vân, còn hung ác với chính nàng.
Không thành công thì thành nhân.
Ánh mắt Phong Phi Vân không ngừng biến hóa, đột nhiên cười cười, nói:
- Nếu Tấn đế đã biết chuyện của chúng ta, như vậy công chúa đêm nay không cần rời khỏi phủ thần vương đâu.
- Ngươi muốn làm gì?
La Phù công chúa chợt dừng bước lại, ngọc nhan biến hóa.
- Ngày mai chính là đại chiến phò mã, chúng ta còn có một ngày bố trí, đêm nay đương nhiên là thương lượng đối sách, công chúa điện hạ nghĩ đi đâu thế... Ha ha ha...
Phong Phi Vân ngả ngớn, mang theo tiếng cười La Phù công chúa quen thuộc, làm cho hai chân của nàng run lên, hồi tưởng lại kinh nghiệm thê thảm trong Bát Bộ Long Liễn, ở lại phủ thần vương này chẳng khác gì đang ở trong hang sói, rốt cuộc là ở hay không ở?
La Phù công chúa cuối cùng vẫn lựa chọn lưu lại.
La Phù công chúa cùng Phong Phi Vân muốn thức đêm bàn chuyện, từ trong thư phòng cho tới trên ghế, mãi cho tới sáng ngày hôm sau...
Thân thể mềm mại của La Phù công chúa không mảnh vải che thân, nàng hiện tại đang quắn trong chăn, ánh mắt nàng nhắm chặt, khóe mắt híp lại thành hình bán nguyệt, lông mi dài uốn lượn, mái tóc dài đen bóng rủ trên cổ trắng ngần, gương mặt đỏ hồng phơn phớt.
Phong Phi Vân một tay đang đặt lên bộ ngực no đủ của nàng, một tay khoác lên bụng nhỏ nhắn, một chân nâng lên đè nàng xuống dưới, thật giống như con sói đang ôm con dê con không cho nó chạy mất.
Tối hôm qua La Phù công chúa cuối cùng vẫn không thoát khỏi ma chưởng của Phong Phi Vân, hoa mai nở hai lần, khi La Phù công chúa tách hai chân ra, bộ vị tuyết trắng dưới bẹn đã sưng đỏ, hai chân thon dài hiện tại không khép lại được, có thể tưởng tượng đêm qua nàng thừa nhận trùng kích mãnh liệt thế nào.
Dù sao thể chất Phong Phi Vân mạnh mẽ, không phải nữ tử bình thường có thể gánh được.
Vào thời khắc La Phù công chúa quyết định lưu lại cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Cũng không biết đêm qua là ngất đi hay là ngủ say.
Đôi tay của nàng như ngó sen quấn lấy cổ Phong Phi Vân, bờ môi hé mở để lộ hàm răng tuyết trắng, nàng giờ phút này không có nửa phần kiêu ngạo và cao quý, giống như tiểu mỹ nữ chưa hiểu chuyện đời, vừa bị quái thúc thúc lừa gạt, nói cho nàng đây là trò chơi thoải mái nhất trên đời, nàng bị lừa gạt rất nhiều lần, chết đi sống lại, trò chơi chấm dứt, nàng cũng không còn khí lực đi đường.
Sáng sớm trời giáng tuyết bay, gió lạnh thổi qua tường thành cuốn bông tuyết bay lên cao, giống như thanh dao băng đang đâm thẳng xuống nơi này.
Một nữ tử mặc áo bào trắng đi trên tuyết, nàng mang đai lưng màu xanh, buộc quanh vòng eo hết sức nhỏ và mềm mại, dáng người cao gầy, hai mắt băng hàn còn rét lạnh hơn cả tuyết chung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận