Linh Chu

Chương 274: Hỏa diễm (1)

Phong Phi Vân tuy rằng lui
rất nhanh, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi linh khí hàn kiếm trên
đầu ngón tay nàng, chỉ cần hắn hơi chậm một chút thì liền sẽ bị một ngón tay của nàng xuyên thủng ngay.
Phù phù!
Sau lưng chính là sông lớn, Phong Phi Vân đã rơi vào trong nước, sau khi hai chân hắn chạm nước liền lập tức đại hỉ, có nước là tốt rồi!
Lui vào trong nước, Kỷ Thương Nguyệt vẫn như ảnh tùy hình, hai mắt băng hàn, mang theo khí tức tất sát.
- Hắc Thủy Thuật!
Phong Phi Vân điều động sông lớn chi thủy, ngưng tụ thành một đạo vằn
nước chưởng ấn cự đại, giống như một mảnh sóng lớn đánh ra đẩy lui Kỷ
Thương Nguyệt về sau.
Phong Phi Vân không lùi mà tiến tới, đánh ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, mang theo linh khí chi uy vô thượng đánh bay Kỷ Thương Nguyệt ra ngoài, dáng
người yểu điệu giống như lê hoa đái vũ, ngã xuống đến trên bờ.
- Xem ra lời nữ nhân nói, thật sự không thể tin được.
Phong Phi Vân đi theo bay thấp đến bên cạnh bờ, năm ngón tay tạo thành
trảo bóp lấy cần cổ trắng nõn của Kỷ Thương Nguyệt, mang theo cổ nàng
bay đi hơn mười dặm, sau đó vứt thân thể mềm mại của nàng từ trên trời
xuống một khối cự thạch.
- Hừ!
Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng bị giữ ở cổ, treo trên bầu trời, nhưng lãnh ngạo trên người không giảm, diễm lệ như một La Sát.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi vẫn quá thiếu kiên nhẫn rồi, nếu đợi đến khi ta với ngươi đang
cá nước thân mật, vào một khắc ta hưng phấn nhất, mê muội nhất liền ra
tay giết ta thì ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Phi, chỉ bằng ngươi cũng muốn đạt được thân thể của ta?
Kỷ Thương Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Phong Phi Vân sau khi trầm mặc nửa ngày, một đôi mắt liền nhìn chằm chằm khiến nàng có chút phát lạnh, khiến nàng cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
"Bành! "
Phong Phi Vân trực tiếp ném nàng xuống đất, sau đó xách lấy đầu tóc dài
của nàng kéo nàng đến bên cạnh sông lớn, phù phù một tiếng, ném vào
trong nước.
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Toàn thân Kỷ Thương Nguyệt đều ướt sũng đấy, uống hai phần nước sông
trên lan da ngọc lăn xuống bọt nước, y phục ẩm ướt dính lấy thân thể,
khiến thân thể mềm mại mê người của nàng đều lộ ra rõ ràng.
- Ta muốn cho ngươi nếm thử loại cảm giác không chân thật kia.
Phong Phi Vân bỗng nhiên cởi cẩm bào màu tím trên người ra, cũng đi vào
trong nước sông, một bả kéo lấy tóc dài của nàng, tay kia thô bạo xé nát quần áo ướt át trên người nàng, lộ ra một thân thể ngọc bạch mà xinh
đẹp, hương diễm và có co dãn.
BA~! BA~! BA~!
Trên sông lớn thanh vụ lượn lờ, ánh trăng xinh đẹp trong thiên mạc, đây là một bức họa quyển động lòng người.
Chỗ nước cạn, trong nước, bùn cát đều bị tóe lên.
Đêm yên tĩnh bị thanh âm có tiết tấu kia đánh vỡ, khiến mấy lão lang
trong bụi cỏ cách đó không xa cũng bị dọa chạy, cảm giác được một cổ khí thế khiến chúng nó sợ hãi, cổ khí tức tràn đầy công phạt chi lực kia
thật sự có chút dọa người.
Mà ngay cả mãnh thú và hung cầm ở xa xa cũng bị chấn nhiếp, bắt đầu chạy thục mạng, huống chi là Kỷ Thương Nguyệt đang phải thừa nhận lấy tất
cả?
Đây thật là một loại cảm giác không chân thực, không chỉ đau tận xương
tủy, hơn nữa còn khiến nàng cảm giác vô cùng khuất nhục, loại khuất nhục này khiến nàng vốn lạnh lùng mà vô tình cũng chảy xuống hai hàng nước
mắt, cả đời cũng khó quên được thời khắc này.
Thân thể mềm mại của nàng không cách nào động đậy được, một đôi đùi ngọc thon dài mà ôn nhu không ngừng bị sóng nược đánh lấy, cũng bị Phong Phi Vân đánh lấy, nhưng lại lại lộ ra vô lực như vậy.
Loại cảm giác này tựa như một con sói đói, nhào vào trên người của nàng, từng miếng từng miếng gặm thức thịt của nàng vậy!
Cuối cùng, nàng chỉ có thể bỏ qua giãy dụa, nằm ở trong bùn cát và sóng
nước thở hổn hển, mái tóc ướt sũng cùng bùn cát hỗn tạp cùng một chỗ, có đính vào cần cổ tuyết trắng thon dài của nàng, mà đa số thì bị Phong
Phi Vân gắt gao nắm lấy, Phong Phi Vân tựa hồ như căn bản không coi nàng như một nữ nhân, mà chỉ là vì tra tấn nàng vậy.
BA~! BA~! BA~!
Phong Phi Vân tâm chìm như sắt, lan da toàn thân đều ánh lên quang mang
màu vàng, lộ ra im sắc huyết mạch sáng chói lưu chuyển dưới làn da, hắn
đang vận dụng lực lượng toàn thân toàn lực chinh phạt.
- Ta. . . Ta nếu không chết. . . Nhất định sẽ mang ngươi ra lăng trì
mười vạn đao, trả lại tất cả khuất nhục, thống khổ mà ngươi gây cho ta
lại cho ngươi.
Kỷ Thương Nguyệt hai chân nhuốm máu, đôi mắt đẹp mờ mịt nhìn vào trăng
sáng trên bầu trời cũng giăng đầy tơ máu, hoặc có lẽ là do Phong Phi Vân thật sự là quá không thương hương tiếc ngọc rồi, thế cho nên nàng ngay cả lúc nói chuyện bờ môi cũng có chút phát run.
- Đây vốn là một cái thế giới mạnh được yếu thua, hôm nay ta thắng, cho
nên ngươi bỏ ra một cái giá lớn, nằm trên mặt đất bị người chà đạp chính là ngươi. Nếu hôm nay người thua là ta, ta cũng sẽ vĩnh viễn nằm trên
mặt đất, ngươi cũng tuyệt đối sẽ không cho ta một chút cơ hội nào cả.
Phong Phi Vân nâng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lên, hôn vào đôi môi như
một con sói đói, khiến hô hấp của nàng vốn đã dồn dâp giờ lại trở nên
cực kỳ khó khăn.
Thật lâu sau, Phong Phi Vân tựa hồ như đã nếm hết hương vị của nàng rồi, liền rời môi!
- Ai cũng không thể cam đoan mình có thể một mực thắng được, như vậy
nếu giờ đã thắng thì phải hưởng thụ. Một khắc khi ngươi thua, sẽ không
ai đồng tình với ngươi cả, thế giới rất tàn khốc, nhân tâm càng thêm tàn khốc.
Lời của Phong Phi Vân l chữ chữ tru tâm, khiến nàng rốt cục không nói nên lời nữa.
BA~! BA~! BA~!
Chỉ còn thanh âm đầy tiết tấu ưu mỹ kia kéo dài thật lâu không thôi,
trong đó còn kèm theo tiếng thở dốc hùng hậu và rên rỉ thống khổ.
- Ha ha! Nơi dã ngoại hoang vu này thật sự là rất thú vị, không chỉ có
thể nhặt được một cỗ tử thi, còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp thế này!
Một thanh âm khàn khàn có chút chói tai quanh quẩn trong bầu trời đêm, lộ ra có chút không hài hòa.
Bá!
Một nhánh cây xuyến lấy một cỗ tử thi từ trong bóng tối bay ra, nhánh
cây cắm vào một khỏa cổ mộc trăm năm, găm một cỗ huyết thi ngay cả trái
tim cũng bị móc ra mất trên đỉnh cây.
Dưới ánh trăng, tử thi kia treo trên cây, lộ ra đặc biệt khiến người ta sợ hãi.
Đúng là thi thể của Bộ Thiên Nhai, vốn đã bị Kỷ Thương Nguyệt vứt xác
trong rừng, nhưng giờ lại bị một người nhặt lên, găm trên đỉnh cây.
- Bộ Thiên Nhai!
Phong Phi Vân ngẩng đầu nhìn qua Bộ Thiên Nhai hai mắt trừng trừng trên
đỉnh cây kia, vừa vặn theo dõi hắn và Kỷ Thương Nguyệt, nhưng hắn đã
chết rồi, nơi ngực còn lộ ra một lỗ máu khủng bố, huyết dịch đều khô
cạn biến thành màu đen.
Phong Phi Vân từ trên người Kỷ Thương Nguyệt bức ra, XÍU một phát lách
mình đứng trên bờ, mặc kiện cẩm bào màu tím rộng thùng thình kia lên
người, hai mắt nhìn vào màn đêm xa xa, tìm kiếm người vừa lên tiếng.
Chỉ cảm thấy trong bóng tối ẩn núp lấy một cổ lực lượng quỷ dị, tốc độ
di động cực nhanh, ngay cả mắt cũng không thể bắt kịp bóng dáng đối
phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận