Linh Chu

Chương 321: Lại một nữ ma? (2)

Bước một bước vào cửa cung, phảng phất như tiến nhập vào một thế giới khác vậy
Mà ngay một khắc này, nữ ma ở cách xa đây mười bảy vạn dăm cũng tâm sinh cảm ứng, lông mày nhăn lại, thân thể bỗng nhiên biến mất tại chỗ, sau
một khắc đã đứng ở trên đỉnh một ngọn núi quái thạch lởm chởm khắp nơi.
Nàng dáng người tuyệt ngạo, tựu như một cây thần liên duyên dáng yêu
kiều, ánh mắt trông về phía Vạn Tượng Tháp ở xa xa, có sát khí vô biên
từ trên người lao ra, giống như ma kiếm chỉa thẳng Cửu Thiên Thương
Khung vậy.
Đây là một thế giới mờ mịt tràn đầy bí ẩn, sau khi đi vào, tựa như tiến
nhập vào một tòa tiên huyễn thế giới, linh khí tinh thuần mà nồng đậm,
cho dù đứng ở nơi đó, cũng có thể cảm giác được rõ ràng linh khí đang
lao vào trong cơ thể mình.
Một người!
Trong mông lung, Phong Phi Vân thấy được một bóng người, nằm ở trên một
thạch quan treo trên bầu trời, đó là một cỗ thi thể, nhưng trong thân
thể lại tản mát ra thánh quang màu trắng, tựa như một vị tiên nữ đang
ngủ say trên đó vậy.
Trong Thi Cung của nữ ma sao lại có một cỗ nữ thi?
Trong Thi Cung nữ ma lại có nữ thi, đây quả thực thật là chuyện bất khả
tư nghị, vượt ra khỏi lẽ thường, khiến người không cách nào tiếp nhận
được.
Hơn nữa tiên hà trong Thi Cung này chính là từ trong thân thể nữ thi ở
trên thạch quan kia tản phát ra, quả thực quỷ dị tới cực điểm.
Phong Phi Vân bị khí tức trên thân nàng dẫn động, từng bước một đi tới,
chợt, không khí run lên, Phong Phi Vân cảm giác được cột sống như bị hàn khí hoàn toàn bao trùm lấy, có một ánh mắt chợt phóng đến trên người
hắn.
Phong Phi Vân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chậm rãi ngẩng đầu
lên, chỉ thấy nữ thi vốn nằm trên thạch quan kia bỗng ngồi dậy, đúng vậy nàng ngồi ở biên giới thạch quan, một đôi chân thon dài như ngọc liền
mất trên không trung, trên người không mảnh vải che thân, nhưng dù vậy
vẫn mang đến cảm giác thánh khiết mà tiên linh, khiến người không cách
nào sinh ra được một chút suy nghĩ dơ bẩn.
- Tiêu Nặc Lan.
Phong Phi Vân tự nhận mình coi như là một người bình tĩnh, nhưng sau khi thấy nữ thi này lại không cách nào bình tĩnh được nữa, hắn quát to một
tiếng, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Nữ thi này rõ ràng chính là Tiêu Nặc Lan, không, chỉ là lớn lên giống Tiêu Nặc Lan như đúc, không, nàng chính là Tiêu Nặc Lan.
Lạc ấn trên người nàng và nữ ma Tiêu Nặc Lan hoàn toàn thuộc về cùng một người, tuyệt đối không thể nào là hai người lớn lên giống nhau được,
chỉ là khí chất trên người các nàng lại hoàn toàn bất đồng.
Một người toàn thân đều ma khí, lãnh sát mà bất cận nhân tình, một ánh mắt đã khiến vạn dặm thây người nằm xuống.
Trước mắt cũng là một cỗ nữ thi, nhưng toàn thân đều là tiên hà, trên
mặt không có chút nào ác liệt nào, ngược lại mang theo ôn nhu hồn nhiên, có vài phần đáng yêu và dí dỏm.
- Nàng. . . Vậy mà đang cười. . . Nữ ma lại có thể biết cười?
Phong Phi Vân không cách nào tiếp nhận nổi một màn trước mắt này cả,
Tiêu Nặc Lan vậy mà mỉm cười với hắn, cười đến thập phần thân mật,
tràn đầy tiên linh cao thượng.
Mẹ nó, đây là đang đùa sao?
Hai cỗ nữ thi, hai tồn tại cực đoan, một người như ma, giết người như ngóe; một người như tiên, không chút tỳ vết.
Chính yếu nhất chính là cỗ nữ thi tràn đầy thiện ý và tiên ý này vậy
mà lại xuất hiện trong Thi Cung của nữ ma, đây rốt cuộc là tình huống
như thế nào, không phải là ảo giác đấy chứ!
Trong Thi Cung nữ ma còn có một nữ ma, không, là nữ tiên.
Rầm rầm!
Có thanh âm khóa sắt kéo động vang lên, tựa như quỷ hồn ở Địa Ngục ập thể bò lên vậy, thanh âm đặc biệt chói tai.
Phong Phi Vân lúc này mới chú ý tới, cỗ nữ thi này toàn thân không mặc
gì cả, lai bị bốn sợ xích sắt buộc lấy, phân biệt bao lấy hai chân và
hai tay của nàng, bên kia móc ở tứ giác thạch quan.
Xích sắt to chừng cánh tay người trưởng thành, đen kịt mà lạnh như băng, tạo thành nét đối lập rõ ràng với da thị xanh ngọc, đùi ngọc mảnh khảnh và cánh tay ngọc của nữ thi.
Đây là một màn cực kỳ khiến người tràn ngập tà niệm, một cô gái tuyệt
sắc không mảnh vải che thân, lại bị trói lại như thế, tựu như cấm thất
bồi dục vậy, tình cảnh này khiến bất luận một nam nhân nào cũng phải suy nghĩ không ngừng.
Nếu nơi này không phải là Thi Cung của nữ ma thì Phong Phi Vân khẳng
định đã sớm mắng hết tổ tông mười tám đời của người nhốt Tiêu Nặc Lan
rồi.
- Thiện thi, ác thi, bản thân; trảm Tam Thi, lại vừa chứng đạo. Ác thi
nếu lại tìm đến bắt người, chỉ có Đại Diễn Chi Thuật là có thể kháng cự.
Nàng vậy mà mở miệng nói chuyện, thanh âm giống như đúc nữ ma, chỉ là
trong thanh âm lại tràn đầy thiện lương và hồn nhiên, trong đôi mắt đẹp
cũng tràn đầy ân cần và thuần khiết.
Nàng thánh khiết đoan trang, giống như một vị Tiên tử sống trong Nguyệt
cung, thản nhiên ngồi ở trên thạch quan, mặc dù trên người không hề mặt
gì, lộ ra bộ ngực trắng nõn, bụng dưới hương diễm khêu gợi, cặp đùi nhỏ
nhắn xinh xinh. . . tất cả đều hiện ra rõ ràng.
Cái gì là thiện thi?
Cái gì là ác thi?
Cái gì là bản thân?
Phong Phi Vân không kịp hỏi nàng nói những lời này là có ý gì đã cảm
giác được ở bên ngoài hơn mười vạn dặm truyền đến một cổ lực lượng đáng
sợ, đó là khí tức nữ ma, từ trên đỉnh tuyệt phong xa xôi truyền đến,
phảng phất như muốn phá hủy linh hồn hắn vậy
Lúc này hắn không thể không thu hồi thần thức, cưỡng ép thối lui ra khỏi Thi Cung.
Bành, bành, bành, bành!
Bốn cửa bạch cốt thi cung đóng lại, tất cả liền quay về hiện thực, một
màn vừa rồi giống như một giấc mộng vậy, giờ phút này nhớ lại chợt có
một loại cảm giác không chân thật..
- Ta vừa rồi từng tiến vào Thi Cung sao?
Phong Phi Vân không khỏi lầm bầm lầu bầu, hắn tổng chung quy cảm thấy
vừa rồi chỉ là một giấc mơ, bị một đồ vật kỳ dị nào đó ảnh hưởng đến tâm thần, sinh ra ảo giác, cho nên mới thấy được một ít vật không nên thấy, gặp một ít người không nên gặp được, kỳ thật từ đầu đến cuối hắn đều
chưa từng tiến vào Thi Cung lần nào cả.
Đây là một loại cảm giác kỳ quái, tràn đầy các loại không biết, khiến
người có một loại sợ hãi không hiểu, hắn cảm giác nữ ma còn khủng bố hơn mình tưởng tượng nhiều, vừa nhắm mắt lại đã cảm giác được trái tim và
linh hồn đều đang run sợ.
Nam Thái Phủ, một nơi xa xôi.
Nữ ma đứng trên đỉnh tuyệt phong, một đôi nắt băng hàn không nháy lấy
một cái nhìn về phía xa xa, duỗi một ngón tay ra ngoài, một đạo vầng
sáng, tựa như một vì sao rơi từ phía trên thiên mạc ngang trời mà qua.
Ngày hôm nay, rất nhiều tu sĩ Nam Thái Phủ đều thấy được một màn kỳ cảnh trên bầu trời này, một đạo Bạch Hồng xẹt qua trên thiên mạc, ẩn chứa uy lực hủy thiên diệt địa hướng bắc mà đi.
Ầm ầm!
Đạo Bạch Hồng này nương theo lấy lôi đình cuồn cuộn, sấm sét một mực từ
tam thánh quận, truyền đi mười bạy vạn dặm, rơi xuống Vạn Tượng Tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận