Linh Chu

Chương 392: Thần vương lệnh (1)

Đan điền Phong Phi Vân chấn
động mãnh liệt, một tòa bạch cốt cung điện từ trong đan điền của hắn bay ra, đại khái chỉ lớn chừng nắm đấm, do một đống xương trắng chất thành, lơ lửng giữa không trung, lóe ra thi hỏa.
Tiêu Nặc Lan và Thiện Thi đều cảm giác được lực lượng Nữ Ma đang không
ngừng kéo lên, phi tốc tăng trưởng, càng ngày càng mênh mông không lường được, các nàng rốt cuộc đã không đợi được nữa, định trước liên thủ trấn áp nàng.
Bằng không, hậu quả không thể lường được.
Bạch cốt cung điện và Tiêu Nặc Lan đồng thời phi thiên mà đi, xông vào
tầng mây, bay về phía thiên mạc hướng man, chỉ mấy hơi thở đã đến bên
ngoài cả ngàn dặm.
- Rõ ràng ngay cả Bạch Cốt Thi Cung cũng bay mất, sao mỗi lần chịu thiệt đều là ta, tiện nghi đều bị nàng chiếm hết thế, như vậy sao được? Không được, ta cũng phải tiến đến Nam Thái Phủ, phải đoạt lại Thanh Đồng Linh Châu.
Tam Thi đại chiến, nhất định có người sẽ nguyên khí đại thương, thậm chí tam bại câu thương.
Tam bại câu thương thì không còn gì tốt hơn rồi!
Phong Phi Vân cảm thấy đây chính là một cơ hội, nói không chừng có thể
thừa cơ đoạt lại Thanh Đồng Linh Châu, thậm chí từ trên người các nàng
kiếm được chỗ tốt cũng nên.
- Phong Phi Vân, gặp được ca, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không thấy kinh ngạc sao?
Phong Phi Vân vừa đi ra khỏi Võ Tháp, đang chuẩn bị tiến đến Nam Thái
Phủ, nhưng vẫn chưa ra khỏi phạm vi thánh địa Võ Tháp thì nửa đường đã
gặp phải Tất Ninh Suất.
Tất Ninh Suất giống như một con hắc hầu tử ngồi trên cành cây, trong
miệng còn ngậm một quả trái cây màu đỏ, tựa hồ như đã đợi Phong Phi Vân
từ lâu rồi.
- Là ngươi!
Phong Phi Vân nhận ra được hắn, liền tranh thủ cầm lấy Miểu Quỷ Ban Chỉ
trên ngón tay, lấy xuống, cầm chặt trong tay, sau đó cũng tháo xuống
Giới Linh Thạch đang đeo thu vào trong ngực.
- Cũng không phải ta nha, Thần Thông Tháp phong lưu tiểu tài tử, đệ nhất mỹ nam tử thiên hạ Tất Ninh Suất.
Tất Ninh Suất nở nụ cười một tiếng, từ trên cành cây nhảy xuống tới, trực tiếp giữ chặt lấy tay Phong Phi Vân, liền kéo hắn về.
- Ngươi... Làm gì vậy?
Phong Phi Vân bị hắn đến quá gần, cảm giác cực kỳ không an toàn.
- Có người... Có người cầu ta giúp hắn đi Linh Bảo Tháp lấy một vật, hắn nói ngươi là người hợp tác của ta, bởi vậy ta mới tới tìm ngươi.
Tất Ninh Suất sắc mặt có chút mất tự nhiên, hiển nhiên là nói không đúng lòng rồi.
Phong Phi Vân có chút liếc qua, chỉ thấy trên cổ tay thiếu niên mặt đen
này vậy mà cũng đeo một cái Huyết Cấm Huyền Trạc, trong lòng có chút
khẽ động, đã hiểu được, thì ra trợ thủ giúp hắn trộm lấy Ẩn Tằm Sa La
theo như lời thần bí chủ nhân chính là hắn.
Thiếu niên mặt đen này vốn không mang Huyết Cấm Huyền Trạc, hắn từ lúc
nào bị thần bí chủ nhân buộc đeo lên cái vòng tay này chứ?
Phong Phi Vân vốn muốn đi theo bước chân Tiêu Nặc Lan Thiện Thi, tiến
đến Nam Thái Phủ, đoạt lại Thanh Đồng Linh Châu, nhưng lại có biến số,
thiếu niên mặt đen Tất Ninh Suất giống như đã đợi hắn thật lâu, không
muốn thả hắn rời đi.
- Thời gian đã không nhiều lắm, nếu không thể trộm ra Ẩn Tằm Sa La, hai người chúng ta đều sẽ chết.
Tất Ninh Suất cũng nhìn thấy Huyết Cấm Huyền Trạc trên cổ tay Phong Phi
Vân, biết rõ Phong Phi Vân đã gặp phải vận rủi giống hắn.
Thần bí kia chủ nhân kia chính là ác ma, tất cả mọi người chỉ là quân cờ bị hắn lợi dụng, căn bản không cách nào thoát khỏi sự khống chế của hắn cả.
Huyết Cấm Huyền Trạc đã trở thành một cái gai tng lòng Phong Phi Vân,
thử rất nhiều cách cũng không thể hủy diệt được, Linh Khí có lực lượng
hủy diệt Huyết Cấm Huyền Trạc, nhưng uy lực thật sự quá mạnh mẽ, Phong
Phi Vân thiếu chút nữa đã làm vỡ nát cánh tay của mình, cuối cùng chỉ có thể dừng tay.
Phong Phi Vân dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn qua trời cao, có thể trông
thấy từng đạo quang mang phá không mà đi, mang theo uy năng vô thượng,
đều là nhân vật cấp bậc tháp chủ đang chạy tới vị trí trung tâm Vạn
Tượng Tháp.
- Nam Thái Phủ đã xảy ra biến đổi lớn, Thần Võ quân chưa bao giờ thất
bại binh bại trốn chết, bị tàn sát ba nghìn dặm, khiếp sợ thiên hạ, các
vị tháp chủ Vạn Tượng Tháp cũng không khỏi không bị triệu tập khẩn cấp,
thương thảo kế sách ứng đối.
Ông!
Ông!
. . .
Linh chung của Chung Tháp vang vọng khắp dãy núi, suốt một ngày cũng
không dứt, giống như đang ngân lên buồn bã vì các tương sĩ chết thảm
trên chiến trường vậy!
Thỉnh thoảng lại có một đạo quang mang phá không mà qua, dẫn tới không
khí chấn động, không biết bao nhiêu tháp chủ đều đều bị gọi ra từ trong bế quan
Có một đạo bóng người quen thuộc, phi thiên mà qua, búi tóc cao cao,
mang theo khí chất ung dung quý giá, đúng là tháp chủ Linh Bảo Tháp.
Nàng cũng bị linh chung triệu hoán, tham dự vào tụ hội của các tháp
chủ.
Phong Phi Vân hai mắt bốc lên lên hỏa diễm, cách không mà trông:
- Linh Bảo tháp chủ đã ra khỏi Linh Bảo Tháp, giờ phút này, chính là cơ hội tốt nhất để trộm lấy Ẩn Tằm Sa La.
Phong Phi Vân đã từng gặp Linh Bảo tháp chủ, đây là một nhân vật cấp bậc cự kình, chỉ cần có nàng tọa trấn ở Linh Bảo Tháp, căn bản không có khả năng từ bên trong trộm ra Ẩn Tằm Sa La.
- Linh Bảo tháp chủ cũng đã sống mấy trăm năm, nhưng lại có mỹ tư như
vậy, tuế nguyệt không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người nàng cả.
Tất Ninh Suất ánh mắt nhìn thẳng vào đạo nhân ảnh trên bầu trời nói.
- Nếu ngươi không đi, nàng sẽ quay lại Linh Bảo Tháp đấy.
Phong Phi Vân đá hắn một cước, nhắc nhở hắn thanh tỉnh một chút, sau đó liền vội vàng chạy về hướng Linh Bảo Tháp.
Một cước này của hắn vừa vặn đá vào trên mông Tất Ninh Suất, miệng vết
thương còn chưa hoàn toàn khép lại khiến đau đến mức miệng cũng lệch ra
- Ta kháo
Tất Ninh Suất mắng một câu, chà xát bờ mông, liền đuổi theo.
Tu vị hai người cũng có thể xưng hùng trong một đời tuổi trẻ, cước trình cực nhanh, đuổi đến địa vực Linh Bảo Tháp trước khi Linh Bảo tháp chủ
quay trở về.
Rừng trúc màu xanh không ngớt ngàn dặm, giống như một mảnh trúc hải, có đạo đạo linh quang từ trong trúc hải bảy lên, đó là thiên niên linh
thảo và linh hoa mà tiền bối của Linh Bảo Tháp từ nơi khác đào đến .
Mảnh địa vực này, kỳ bảo nhiều không kể xiết, nhưng đều là vật có chủ.
Tất Ninh Suất đây là lần đầu tiên đi tới mảnh thánh địa này, bị một màn
trước mắt dọa cho khiếp sợ, quả nhiên không hổ là thánh địa của Tầm Bảo
Sư, bảo vật quả thực khắp nơi đều có.
Hắn chính là một cao thủ giám bảo, 《 Linh Bảo Bài Danh Thủ Trát 》 mà
Thiên Toán Thư Sinh soạn ra hắn cũng đã đọc làu làu, trong đó có vài món đang hiện ra trước mặt hắn, khiến hắn như không muốn đi, rất muốn dừng
lại đào sạch một phen.
- Đó là một kiện linh hoa trên 《 Linh Bảo Bài Danh Thủ Trát 》, sinh
trưởng hơn ba nghìn năm, có thể vì Tu tiên giả cấp bậc Thiên Mệnh kéo
dài tánh mạng thêm năm mươi năm.
Tất Ninh Suất nhìn qua đỉnh núi cách đó không xa, trên đỉnh núi sinh
trưởng lấy một cây hoa hồng cao chừng một người, tựa như một đoàn hỏa
diễm, đứng ở n goài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận