Linh Chu

Chương 900: Nhân sinh như khúc ca buồn (1)

Ngay sau đó có một lão giả chính là một trong cửu khanh, nghiêm nghị nói:
- Chuyện này không hợp luân lý, Nguyệt công chúa thi cốt chưa lạnh, thần vương nên xây lăng cho nàng, đốt giấy để tang, thủ lăng ba năm, mới có thể tái giá, bằng không Nguyệt công chúa dưới suối vàng biết được sẽ thương tâm bực nào, xin thần vương nghĩ lại.
- Xin thần vương nghĩ lại ah.
- Xin thần vương nghĩ lại ah.
Bắc Minh Mặc Thủ ho khan hai tiếng, vuốt vuốt chòm râu, nói:
- Thần vương đại nhân không cân nhắc cho mình, cũng nên cân nhắc cho Nguyệt công chúa dưới suối vàng a, cũng phải nên lo lắng cảm thụ của Kỷ thần phi nương nương ah, nhìn thấy thần phi nương nương một ngày bạc đầu, lão thần trong lòng chua xót, thần vương có lẽ nên dành nhiều thời gian cho nàng, giúp thần phi sớm ngày nghĩ thông a.
Những người này đều không muốn Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa dính vào nhau, dù sao nếu Phong Phi Vân thực trở thành phò mã, cưới La Phù công chúa, như vậy bọn họ cường cường liên hợp, La Phù công chúa leo lên vị trí Tấn đế là khả năng rất cao.
Những người này ủng hộ thái tử đăng cơ, nếu thái tử thất thế, La Phù công chúa kế vị, kết cục của bọn họ bi thảm nhất, nhất triều thiên tử, nhất triều thần, bọn họ cho dù bị La Phù công chúa huyết tinh đồ sát cửu tộc cũng có khả năng, loại chuyện này quá thông thường trong lịch sử, cho nên bọn họ mới cực lực ngăn cản Phong Phi Vân tiếp tục tham gia cuộc chiến phò mã.
Mà Bắc Minh Mặc Thủ lại càng hung ác, biết rõ Phong Phi Vân cùng Kỷ Linh Xuân từng có một đêm không minh bạch, giờ phút này hết lần này tới lần khác mang chuyện này nói ra mờ mịt, cố ý uy hiếp Phong Phi Vân, buộc hắn đi vào khuôn khổ.
Trên Thiên Vũ Cung, quan viên triều đình tụ tập, có một nửa quan vien đang chỉ trích Phong Phi Vân.
Đây là tranh giành phe phái trong Thần Tấn vương triều, thập phần bén nhọn, chỉ có một phương thắng mới có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, trở thành chủ nhân hoàng quyền tiếp theo.
Ngược lại là Kỷ Linh Xuân vẫn trầm mặc, da thịt toàn thân tái nhợt, trong chốc lát đã bạc đầu, có cảm giác như hồng nhan tang thương, triều đình ồn ào với nàng mà nói không có can hệ gì, hai mắt của nàng ngây ngốc, giống như một bông hoa héo rũ.
La Phù công chúa nói:
- Nguyệt công chúa đã không còn trên nhân thế, đây là sự thật không tranh cãi, nàng là công chúa duy nhất đính hôn với thần vương, thần vương thủ lăng cho nàng là nên làm, không chỉ có ba năm, cho dù là mười năm, ba mươi năm đều có thể, nhưng mà mọi người đừng quên, muốn trở thành thân vương khác họ ở Thần Tấn vương triều thì phải kết hôn với công chúa, nếu như có người xem đây là cái cớ tước đoạt vị trí thần vương của Phong Phi Vân, kẻ đó đáng tru.
Mọi người tức cười, không ai dám nói nữa.
Phong Phi Vân cũng trầm mặc không nói.
La Phù công chúa lại nói:
- Thần Vương đại nhân nhất định phải kết hôn với công chúa, về phần hắn muốn lấy ai đây là chuyện của hoàng tộc, ngoại nhân căn bản không có quyền hỏi đến, cho dù hắn muốn lấy bổn công chúa, chỉ cần hắn có thể đoạt được vòng nguyệt quế của cuộc chiến phò mã, như vậy bổn công chúa cũng sẽ gả cho hắn, hắn xây dựng lăng cho Nguyệt công chúa, đốt giấy để tang, thủ mộ ba mươi năm thì như thế nào.
La Phù công chúa nói ra lời này tự nhiên không ai còn dám nhiều lời, mà ngay cả Bắc Minh Mặc Thủ cũng trầm mặc.
Trước khi mặt trời xuống núi, nghị sự trong nội cung chấm dứt, mà bảy cường trong cuộc chiến cũng ra đời, vượt quá tất cả mọi người đoán trước, Lý Tiêu Nam lại bị Long Thanh Dương đào thải, sớm nhận thua, đương nhiên tu sĩ quan sát đều hiểu rõ ràng, đó cũng không phải Long Thanh Dương tu vị cao hơn Lý Tiêu Nam, mà là Lý Tiêu Nam vốn không định thắng, tâm của hắn hướng về Đông Phương Kính Nguyệt, không có khả năng thật sự thắng cuộc chiến phò mã.
Bảy cường trong cuộc chiến phò mã gồm: Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Thủy, Bắc Minh Phá Thiên, Hồng Diệp hoàng tử, Thiên Đao Cổ Thố, Mục Tinh Tử, Long Thanh Dương.
Hôm nay sắc trời đã tối, cuộc chiến bảy cường diễn ra vào ngày mai, chúng tu sĩ lục tục ngo ngoe rời khỏi hoàng thành.
Chân trời mây chiều hàng lâm, chúng giống như đám mây lửa dưới ánh chiều tà.
Thần đô vào đông, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch thật lớn, trời vừa tối thì nhiệt độ hạ thấp, trời giáng bão tuyết, một đêm có thể nhấn chìm thần đô vào trong tuyết trắng.
Cảnh đêm hàng lâm, Phong Phi Vân đi ra khỏi Thiên Vũ Cung, bên ngoài hoàng thành đèn sáng rực, cung nữ cùng thái giám dồn qua lại hành lễ với Phong Phi Vân.
Một chiếc xe có hạc kéo chạy tới, chạy như bay trong hoàng thành, dừng bên cạnh Phong Phi Vân, không ai lái xe cho nên rất tro trọi, bên trong cũng không có giọng của ai truyền ra, rất cô đơn.
Phong Phi Vân dừng bước lại, nói:
- Là thần phi nương nương à.
Trong xe vẫn trầm mặc như trước, thật lâu về sau mới có tiếng ho khan truyền ra, nói:
- Thần vương thỉnh... Khục khục... Lên xe...
Giọng của Kỷ Linh Xuân mang theo vài phần tiêu điều, có chút ưu thương làm cho người ta tuyệt vọng.
Một giọng nói tuyệt vọng truyền ra, giọng nói này giống như cách cái chết không xa lắm.
Nhiệt độ giảm xuống tới cực đại, Phong Phi Vân thở ra một hơi khí lạnh, hơi thở đầy khói trắng, nói:
- Đi đâu.
- Gặp một cố nhân.
Kỷ Linh Xuân nói xong lại ho khan.
Nghe được giọng nói thê lương của nàng, Phong Phi Vân không sợ nàng như trước, nàng dường như chỉ là nữ nhân bình thường, Phong Phi Vân trực tiếp leo lên xe, vén rèm lên, đi vào.
Chiếc xe lại chạy ra khỏi hoàng thành.
Kỷ Linh Xuân an vị trong góc xe, tuy tóc bạc óng ánh, mặt không có chút máu, nhưng mà hôm nay nàng thật đẹp, mặc quần áo mộc mạc, giống như một thiếu nữ tỉnh tỉnh mê mê, không mang theo một tia khói bụi.
Phong Phi Vân hơi thất thần, sau đó mới tìm được một nơi đầy lụa ngồi xuống, hắn có một loại ảo giác, giờ phút này Kỷ Linh Xuân không còn là một vị thần phi nương nương, mà là thiếu nữ Kỷ gia của một trăm tám mươi năm trước, dịu dàng, dí dỏm, học rộng tài cao, cực kì thông minh.
Hai người giống như gặp nhau vượt thời không, gặp nhau vào một trăm tám mươi năm trước, khi đó Kỷ Linh Xuân cũng chỉ mới mười sáu, là một nữ đệ tử kiệt xuất của Kỷ gia, còn chưa gả cho Tấn đế, cũng không phải là thần phi tâm cơ thâm trầm.
Phong Phi Vân suy nghĩ sau nửa ngày, ý định mang tin tức Long Thương Nguyệt chưa chết nói cho nàng biết, hắn suy nghĩ xong lại nói:
- Kỳ thât...
Kỷ Linh Xuân vẫn mở miệng trước hắn, mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, nói:
- Tả Thiên Thủ từng đề cập ngươi trước mặt ta.
Toàn thân Phong Phi Vân chấn động, nói:
- Tả đại sư, hắn hiện tại đang ở nơi nào?
Tả Thiên Thủ chính là đệ nhất thiên tài trận pháp đại sư, đã từng là người ái mộ Kỷ Linh Xuân, xem nàng là nữ thần, nói gì nghe nấy, thậm chí còn xâm nhập vào nơi hung hiểm nhất thiên hạ, là đế cung Thần Tấn vương triều, đánh cắp Long Linh Thạch là thứ trấn vận mệnh của Thần Tấn vương triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận