Linh Chu

Chương 1106: Tiểu tà ma tiểu Khanh Khanh (2)

Tiểu tà ma đứng bên ngoài biên giới khu rừng, nàng mở to mắt nhìn qua cái túi nhỏ màu tím, ánh mắt nhìn chằm chằm và lắc lư cái túi, tràn ngập hiếu kỳ, hai tên đại tặc này quá mạnh, giọng nói có thể xuyên qua túi càn khôn.
Thời điểm tiểu tà ma hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào túi càn khôn, bỗng nhiên Hồng Diệp hoàng tử bị cụt cánh tay bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nàng, gương mặt sắc bén như chim ưng, ngay lúc này tiểu tà ma cũng cảm ứng được nguy hiểm, bỗng nhiên quay người, lông mi thon dài kinh ngạc nhìn qua, cười nói:
- Thì ra là đại hầu tử... Ngươi vì sao tìm tới nơi này?
Tiểu tà ma im bặt đứng lên, dáng tươi cười trên mặt biến mất, nhìn thấy bốn lão nhân xuất hiện sau lưng Hồng Diệp hoàng tử.
Bốn lão giả này là danh túc của Ngọc Kiền vương triều, tu vị cực kỳ cao thâm, cực sớm đã tiến vào trong Đồng Lô Sơn, trong đó có một lão giả bị thương nặng, hai mắt bị cái gì đó chọc mù, mà ba lão giả còn lại thân thể đầy thương tích, nhưng lại không có suy giảm tới bổn nguyên.
Khí tức của bốn lão giả này vô cùng mạnh mẽ, giống như bốn ngọn núi nguy nga xuất hiện trước mặt tiểu tà ma, tuy bị thương nhưng mà rất khủng bố.
- Nàng chính là muội muội của Phong Phi Vân.
Hai mắt Mục Đồ Vinh nhíu lại, mí mắt đầy nếp nhăn nhíu lại, tràn đầy lệ khí nhìn chằm chằm vào tiểu tà ma.
Nữ tử thập phần xinh đẹp, thoạt nhìn thập phần đơn thuần, vô cùng kinh diễm, dùng từ hoa nhường nguyệt thẹn còn không đủ, tại sao có thể có danh hiệu "Tiểu tà ma" như vậy.
Mục Đồ Vinh là người có tu vị mạnh nhất trong bốn lão giả, chính là người đi ra từ Vu thần điện của Ngọc Kiền vương triều, địa vị trong Vu thần điện rất cao, đã đạt tới Thiên Mệnh cửu trọng, vâng mệnh Ngọc Kiền đại đế, phụ trách bảo hộ Hồng Diệp hoàng tử.
Mục Đồ Vinh cùng Hồng Diệp hoàng tử có phương thức tin thông đặc thù, làm cho Hồng Diệp hoàng tử tiến vào Đồng Lô Sơn liên hệ với Mục Đồ Vinh, cùng Ngọc Kiền vương triều bốn danh túc này.
Nhìn thấy một đầu cánh tay Hồng Diệp hoàng tử bị phế bỏ, bốn lão giả vô cùng tức giận, thề phải tìm được tên tán tu kia, chỉ cần bắt được tên tán tu kia áp giải về Ngọc Kiền vương triều, bốn người bọn họ mới có được con đường sống, bằng không Ngọc Kiền đại đế một khi tức giận có thể bắt bốn người khai đao.
Nhưng mà không nghĩ tới, còn không có được tán tu kia, nếu như tìm được muội muội Phong Phi Vân.
Xem như thu hoạch ngoài ý muốn.
Tiểu tà ma tự nhiên cảm giác được bốn tên lão giả này cường đại, làm không khí nơi này như đóng băng lại, hóa thành thể rắn, nàng không thể động đậy cả ngón tay, thậm chí rất khó hô hấp, nhưng mà túi trong tay của nàng đang quay cuồng, hai người bên trong túi càn khôn vẫn đang cãi lộn.
Trên mặt Hồng Diệp hoàng tử tràn đầy âm khí, cắn răng, nói:
- Ta hoài nghi tên tán tu Vân Phi Thiên chính là Phong Phi Vân, ta từ trên người của hắn cảm nhận được khí tức Kình Thiên Côn.
Hồng Diệp hoàng tử đang từng tế luyện Kình Thiên Côn, khí linh Kình Thiên Côn đã nhận hắn làm chủ, tuy bộ dáng và khí chất Phong Phi Vân đã biến hóa, nhưng mà trên người vẫn dính một tia khí tức Kình Thiên Côn, bị Hồng Diệp hoàng tử nhận ra.
Nhưng mà thần sắc Mục Đồ Vinh đầy hồ nghi, nói:
- Hoàng tử điện hạ, ngươi nói chính là tên tán tu có phật hiệu cao siêu hay sao?
- Đúng là như thế.
Hồng Diệp hoàng tử nói.
- Vậy đúng rồi, nghe đồn tu luyện Kim Tàm Kinh sẽ có được thần thông thần kỳ, có thể biến hóa ra một ngàn tám trăm người khác nhau, đạt tới cảnh giới không tỳ vết, xem ra đồn đãi là thực, Phong Phi Vân thực sự có được Kim Tàm Kinh.
Mục Đồ Vinh không giận mà còn vui.
Một lão giả Thiên Mệnh bát trọng lúc này nói:
- Nếu như có được Kim Tàm Kinh, giá trị còn không thấp hơn yêu tộc thần tàng.
Lúc này lão giả mù hai mắt kích động, nói:
- Nghe nói tu luyện Kim Tàm Kinh có thể làm cho bạch cốt sinh cơ, khởi tử hồi sinh, cây khô gặp mùa xuân, cho dù đoạn tay chân cũng có thể sinh ra, nếu hoàng tử điện hạ có được Kim Tàm Kinh, cánh tay lại mọc ra cũng không phải chuyện khó.
Lão giả này tự nhiên cũng phải tu luyện Kim Tàm Kinh, như vậy hắn nói không nhất định cũng có thể tái sinh hai mắt.
- Ngân ngân, muội muội Phong Phi Vân ở ngay chỗ này, còn xinh đẹp động lòng người, chỉ cần chúng ta bắt muội muội của hắn, tại sao phải sợ hắn không hiện thân chứ?
Tiểu tà ma tự nhiên là nghe bọn chúng nói chuyện không lọt một chữ, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, thì ra "Đại thúc" lúc trước đánh mông nàng rất có thể chính là ca ca, ha ha, bị ca ca đánh mông dường như không phải chuyện mất mặt gì cả...
Sao có thể nghĩ như thế, cho dù hắn thật sự là ca ca, cũng không thể ở trước mặt nhiều người đánh mông nàng như thế chứ dù sao người ta đã lớn như vậy, cũng sĩ diện... Người ta da mặt vốn mỏng...
Nàng nghiêng đầu qua, đang không ngừng suy tư về Phong Phi Vân, muốn tìm về một ít mặt mũi, ngược lại đã quên bản thân đang ở trong hiểm cảnh, tùy thời có thể mất mạng nhỏ.
Trong tay nàng cái túi càn khôn càng giãy càng kịch liệt, chỉ nghe bên trong có tiếng dã thú gào to:
- Rõ ràng bị lão xử nữ như ta đoạt nụ hôn đầu tiên, con mẹ nó hối hận ah, búa đâu rồi, lão tử muốn đi ra ngoài.
- Rõ ràng là ngươi cướp đi nụ hôn đầu tiên của ta, ngươi là kẻ đáng chém ngàn đao, lão nương hôm nay liều với ngươi...
Giọng của Tu Hoa Thập Tam Nương càng tức giận..
Không gian trong túi càn khôn cũng không lớn, đột nhiên bay ra khỏi ma thủ của tiểu tà ma, một cây búa ché nát túi càn khôn, giống như một cây búa giống như khai thiên tích địa, hai đại tặc từ bên trong lao ra ngoài, rơi xuống mặt đất, không ngừng xoay tròn trên mặt đất.
- Phi phi!
Hai người quần áo tán loạn, tóc lộn xộn, giống như hai dã nhân đánh nhau, bốn lão giả đi bên cạnh Hồng Diệp hoàng tử càng giật mình, liên tiếp lui về phía sau, nhìn thấy thế nào thì hai người ở trong túi càn khôn cũng làm chuyện không tầm thường.
Tiểu tà ma cũng há to miệng , mà đúng lúc này, xa xa giữa núi non trùng điệp dường như truyện đến tiếng người,
- Diệp tiên tử, trên bản đồ có ghi lại khu rừng đá, chính là nơi ant oàn nhất trong nội địa Đồng Lô Sơn, tạm thời đi tới đó tránh né vài lần, ta đêm qua thôi diễn một chút, phát hiện đại thế trong khu vực không ngừng di động, không lâu sau đã sinh ra biến cố.
- Đại thúc, khu rừng đá kia có mấy người kìa.
Diệp Ti Loan mặc bộ áo trắng, đi trên đường cổ, đi theo sau lưng Phong Phi Vân, trong lòng sinh ra phòng bị.
Bất cứ sinh vật nào trong Đồng Lô Sơn, cho dù là một con kiến đều có thể là trí mạng.
Nàng cầm thanh kiếm gãy kia, thanh kiếm gãy này chính là Bắc Nhạc Liệt linh kiếm, tuy đã đoạn, nhưng mà bên trong có linh tính rất cường đại, nó dài chừng sáu thước, toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt, giống như chiến binh cường đại.
Chuôi kiếm gãy này vốn cắm trên vách đá dựng đứng, mang theo lệ khí sát phạt cực mạnh, nhiệt độ càng khủng bố tuyệt luân, cũng không biết "Đại thúc" dùng bí pháp gì mà mang nó xuống, còn đưa cho nàng, nói là hoàn lại Nguyệt Tinh Luân bị tổn hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận