Linh Chu

Chương 747: Cực lạc địa ngục (1)

Thần đô tam thanh tú, chỉ chính là Đông Phương Kính Thủy, Long Thần Nhai, Bắc Minh Phá Thiên.
Phong Phi Vân còn không có nhìn tháy mặt Nam Cung Hồng Nhan, cũng đã có thể cảm nhận được oán khí trên người nàng, nói:
- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đến thần đô, tự nhiên sẽ mời thần đô tam thanh tú, đây vốn là chuyện hợp tình lý, tài tử giai nhân, đây là chuyện bình thường.
- Phong huynh ngươi không có thu được thư mời sao?
Ngọa Long Sinh móc thư mời trong ngực ra, nói:
- Ta buổi sáng hôm nay cũng đã thu được thư mời, Phong huynh nếu không thu được thì đi cùng ta.
- Ngọa long huynh, đêm nay chính ngươi nên hoan hảo với Hoắc cô nương đi, ngươi không nên lãng phí thời gian như thế.
Ánh mắt Phong Phi Vân rét run, gắt gao nhìn chằm chằm vào thư mời trong tay Ngọa Long Sinh.
Ngọa Long Sinh lau lau mồ hôi lạnh trên trán, liền tranh thủ thu thư mời vào, kéo Hoắc Băng Băng rời khỏi Thương Hải Cung.
Hai ngón tay Tây Việt Lan Sơn lấy thư mời trong tay áo ra, lộ ra trước mặt Phong Phi Vân, cười nói:
- Đều nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đẹp như tiên nữ, ta đã sớm ở Ngân Câu Phường mua một kiện lễ vật, nếu như có thể chiếm được nụ cười giai nhân, cho dù giảm thọ mười năm ta cũng cam tâm tình nguyện.
Tây Việt Lan Sơn cười thật dài, phẩy tay áo bỏ đi, vừa rồi ăn oán khí trong tay Phong Phi Vân cũng tan thành mây khói.
Tứ điện hạ Sâm La Điện Tiết Trường Tiếu cũng tay lấy thư mời ra, sắc mặt tái nhợt cười vô cùng dữ tợn, nói:
- Đêm mai tứ đại giai nhân Tuyệt Sắc Lâu sẽ tề tụ một đường, nhất định náo nhiệt chưa từng có, chỉ tiếc có ít người không có tư cách tiến vào, cạc cạc...
Tiết Trường Tiếu bị chín chưởng đánh bại oán khí tan thành mây khói, nghênh ngang rời đo.
Có rất nhiều người trẻ tuổi ở đây buồn cười, biết rõ đại danh đỉnh đỉnh yêu ma chi tử nhất định không có thu được thư mời của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Nam Cung Hồng Nhan quả nhiên không hổ là thế gian nữ tử hiếm thấy, ngay cả mặt mũi tiểu thần vương cũng không cho.
Tư Mã Chiêu Tuyết thấy thành công chuyển di lực chú ý của Phong Phi Vân, trong lòng mừng thầm, cho rằng đêm nay có thể tránh được một kiếp, muốn quay người lặng lẽ rời đi, nhưng mà cuối cùng vẫn bị Phong Phi Vân cho gọi lại.
- Tư Mã cô nương, ngươi cũng nên cho ta một câu trả lời a.
Phong Phi Vân nhìn thấy tất cả mọi người đã rời đi, đóng cửa lại, bên trong cũng chỉ còn lại Phong Phi Vũ và Tư Mã Chiêu Tuyết hai người.
Phong Phi Vân từng bước một ép sát tới, một bước, hai bước, ba bước... Nhanh chóng tới gần Tư Mã Chiêu Tuyết, bức nàng tới cạnh giường.
Đường đường hoa tiên tử lại bị bức tới tình trạng này, Tư Mã Chiêu Tuyết đến cuối cùng đã không có đường thối lui, lúc này mới cúi thấp đầu, khẽ nói:
- Tiểu nữ tử không biết tiểu thần vương muốn ta trả lời cái gì?
Cực Nhạc Hoa Cung tuy chính là nơi gió trăng, nhưng mà có thể sừng sững ở thần đô ngư long hỗn tạp nhiều năm như thế, sau lưng tự nhiên cũng có nội tình rất sâu, cũng có cường giả thế hệ trước tọa trấn, thậm chí là cường giả cấp cự phách.
Mỗi qua mấy chục năm sẽ có một hoa tiên tử đi ra khỏi Cực Nhạc Hoa Cung, gả vào cho dòng dõi, gia tộc, như vậy thế lực hảo hữu của Cực Nhạc Hoa Cung sẽ rất khổng lồ, rất nhiều thế lực tu tiên sẽ không chạm vào nó.
Cho nên dưới tình huống bình thường, không ai dám ở trong Cực Nhạc Hoa Cung nháo sự, chớ nói chi là bất kính với hoa tiên tử, nhưng mà Phong Phi Vân thân phận đặc thù, ngay cả những tu sĩ thế hệ trước của Cực Nhạc Hoa Cung cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Đây cũng là nguyên nhân Tư Mã Chiêu Tuyết e ngại Phong Phi Vân như vậy.
Phong Phi Vân và Tư Mã Chiêu Tuyết ở một mình một người trong gian phòng trang nhã, việc này đã kinh động cao tầng cả Cực Nhạc Hoa Cung, một đám lão bà tóc bạc xuất hiện bên ngoài Thương Hải Cung, những lão bà này từng là tuyệt đại hồng nhan, cũng là thanh quan nhân một đời, chỉ tiếc tuế nguyệt không buông tha người, hồng nhan cũng có lúc bạc đầu.
Tu luyện mấy trăm năm nên những thanh quan nhân này trở nên vô cùng cường đại, tuy già nua nhưng mà khí thế trên người vô cùng hùng hậu, mà người vừa mới hàng lâm Thương Hải Cung, những thanh quan nhân bên ngoài cung kính hành lễ.
Mấy này bà lão này chính là thái thượng trưởng lão của Cực Nhạc Hoa Cung.
- Làm sao bây giờ, tiểu thần vương nổi danh phong lưu thành tính, Tuyết nhi ở cùng phòng với hắn, khó bảo toàn không xảy ra chuyện.
- Nghe nói thần vương phủ ba thiên hầu đã quay về thần đô, nếu ai truê chọc tiểu thần vương, ba cuồng nhân này sẽ khiến thần đô nổi sóng, đặc biệt là Đấu Chiến thiên hầu, ngay cả thái tể phủ cũng kiêng kỵ ba phần.
- Tiểu thần vương đã đính hôn với Nguyệt công chúa, hắn chắc chắn không làm lớn ở thần đô đâu, bằng không thì Nguyệt công chúa và Kỷ thần phi đều rất khó làm người.
- Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng như thế.
Nếu như đối phương là trẻ tuổi tuấn kiệt, cho dù sau lưng thế lực bao nhiêu, các nàng cũng có thể điều động thế lực sau lưng để gây áp lực, nhưng mà gặp được Phong Phi Vân là người ra bài không theo lẽ thường,, mặc dù là Cực Nhạc Hoa Cung mấy vị thái thượng trưởng lão cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Kỳ thật các nàng lo lắng là dư thừa, Phong Phi Vân tuy làm không ít chuyện hoang đường ở Nam Thái Phủ, nhưng mà đều do không cách nào áp chế yêu ma chi huyết trong người, ma tính ảnh hưởng tới tâm tính, có thể nói là "Thanh danh to lớn", nhưng mà hôm nay thanh đồng thành cổ đã sống lại, có thể trấn áp yêu ma chi huyết tỏng người, có năng lực khắc chế với nữ nhân rất mạnh, dục vọng trong máu bộc phát đã bị áp chế ngay.
Về phần đêm hôm đó với Kỷ Linh Xuân, đó là do Kỷ Linh Xuân và trụ trì Nam Thiên Tự "Đại phật Di Lặc" làm, tu vị đại phật Di Lặc cao hơn Phong Phi Vân gấp bao nhiêu lần, hắn ẩn núp trong bóng tối niệm "Hoan Hỉ Thiền Kinh", đừng nói là Phong Phi Vân có yêu ma chi huyết, cho dù là cự phách tâm tính kiên định cũng trúng chiêu.
( Lời tác giả: rất nhiều thư hữu có rất không hiểu quan hệ giữa Phong Phi Vân cùng Kỷ Linh Xuân, kỳ thật thời điểm ghi lại đoạn này đã là vấn đề mờ mịt, đoán chừng là ta không có ghi quá rõ, kỳ thật tiểu hòa thượng kia chính là trụ trì "Đại phật Di Lặc" của Nam Thiên Tự, tiểu hòa thượng cố ý dẫn Phong Phi Vân tới Thanh Đàn Viện, Phong Phi Vân tiến vào Thanh Đàn Viện đã nghe được phật âm, chính là Hoan Hỉ Thiền Kinh, về sau ta tận lực ghi giảm lại, đằng sau còn có nhiều vấn đề, hiện tại chỉ giải thích chút nghi hoặc cho các thư hữu.)
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào Tư Mã Chiêu Tuyết, chợt hắn cười lạnh, lui về phía sau vài bước, sau đó ngồi lên ghế, nói:
- Còn nhớ rõ nửa tháng trước ở Ngân Câu Phường hay không?
Phong Phi Vân thối lui ra sau, Tư Mã Chiêu Tuyết thở dài một hơi, hơi thở mang theo hương khí ngọt ngào, nói:
- Tự nhiên là nhớ rõ, tiểu thần vương tư thế oai hùng, Tuyết nhi làm sao có thể quên được.
- Có lẽ ngươi nhận ra bằng hữu Tất Trữ Suất của ta a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận