Linh Chu

Chương 120: Lời Nói Của Đại Hiền Năng

Tiết trời là tháng bảy nhưng mà kỹ viện lại lãnh lẽo thấu xương, rất nhiều người bình thường không biết tu luyện bị khí tràng trên người mấy vị cường giả trẻ tuổi làm cho cóng đến không ngừng run rẩy, trên môi tràn đầy sương trắng.
Phật bào trên người Phong Phi Vân bị hàn phong vô hình thổi bay phấp phới, hắn không giống đứng ở kỹ viện, mà càng giống như đang đứng ở trên ngọn gió đỉnh sóng, mà trên thực tế vào thời khắc này hắn thực sự đứng ở trên ngọn gió đỉnh sóng.
- Đã có tuyệt đại giai nhân muốn xem mặt của ta, vậy thì nếu như ta còn không theo, chẳng phải rất không biết điều sao.
Tay trái của Phong Phi Vân chậm rãi chuyển qua đỉnh đầu, hình như muốn đem nón trên đầu tháo xuống.
Bao gồm hai vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia, tất cả mọi người có mặt ở đây thật tò mò về vị hung tăng đột nhiên xuất hiện rốt cuộc có diện mạo thế nào, ánh mắt của mọi người chuyển động theo tay của hắn.
Đột nhiên, một đạo hắc quang kinh hãi chợt hiện, cái nón màu đen trên đầu Phong Phi Vân hóa thành một con quay trên đỉnh đầu, hắc mang kéo ra cuồn cuộn, đem linh khí xung quanh hấp thụ, chuyển hóa thành cơn gió lốc kinh hoàng sắc bén.
Con quay màu đen trong một khắc kia liền vọt tới trước mặt của Phong Lăng Cơ, kình khí hung mãnh xoay quanh ở bên cạnh hắn, cản trở hắn trong nháy mắt.
Ngay trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Phong Phi Vân xông phá nóc nhà Túy Ngọc Lâu, hai tay nắm chặt vô địch thiền trượng, hung hãn hướng về phía Đông Phương Kính Nguyệt tấn công đến, muốn đánh mở ra một lỗ hổng.
Ầm!
Nóc nhà bể nát ra một chỗ trống to lớn, vô số ngói lưu ly nổ tung, bay tung tóe khắp bầu trời, trên mặt nhiễm phải linh khí, tuy là miếng ngói nhưng mà lực công kích kinh người, không dưới bảo khí cấp bậc ám khí.
Đông Phương Kính Nguyệt hình như đã sớm đoán được Phong Phi Vân sẽ ra tay đánh lén vậy, có vẻ hết sức bình tĩnh, đôi cánh tay trắng ngần như ngó sen hơi mở rộng ra, đem y phục tơ lụa trắng trên người triển khai ra, giống như một đôi cánh màu trắng, thân thể nhẹ bỗng bay lên.
Một trượng này của Phong Phi Vân đã là dùng hết toàn lực, tốc độ cũng không gì sánh kịp, nhưng lần dốc sức này vẫn là vô ích, bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này có tu vi mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
- Là Phong Phi Vân, không ngờ tới tên tiểu tử này vậy mà lại dám đi tới Tử Tiêu phủ thành, còn giết một vị tài tuấn nghịch thiên của Phong gia, tên khốn này xem ra thật sự làm phản rồi.
Phía dưới, truyền tới thanh âm của một vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia, tuy là thân pháp Phong Phi Vân rất nhanh nhưng mà đối phương cũng không phải không chú ý, ở trong khoảng khắc kinh hãi kia nhìn thoáng qua thì đã bị hắn nhận ra.
Hai cổ chiến ý ngập trời truyền tới từ phía dưới, bộc phát ra lực lượng kinh người.
Phong Phi Vân tuy là một kích không đắc thủ, nhưng cũng không hề hiếu chiến:
- Đông Phương Kính Nguyệt, tiện nhân ngươi thật sự rất đê tiện, lúc đầu chỉ là ân oán giữa hai người chúng ta, không ngờ tới ngươi lại hạ thủ với người nhà của ta như vậy, từ nay về sau, chúng ta thù hận không đội trời chung, không phải ngươi chết thì là ta chết. Hôm nay ta mắc tè rồi, không tiếp ngươi được.
Phong Phi Vân sợ bị hai vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia kia chặn lại, lọt vào hiểm cảnh vây đánh, vì vậy bất ngờ một cước dẫm lên nóc nhà, làm vỡ nát đòn dông, thân thể mượn lực bay lên, nhảy thẳng ra bên ngoài trăm thước, hướng về phương xa chạy như bay.
Ầm!
Toàn bộ Tửu Ngọc Lâu đều trở nên sụp đổ, hai vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia vốn muốn đuổi theo lại bị đè ép trở lại, bị ngói vụn và khúc dỗ đập lên đầu túi bụi.
Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở vị trí cao nhất của đống đổ nát, tràn đầy linh tính và quang huy, chẳng khác nào Thần Ngọc vậy, trên gương mặt quan khiết không hề có chút bận tâm nào, nhìn không ra bất kỳ tâm tình dao động nào.
Sau khi tu vi đột phá lần nữa, nàng trở nên càng thâm bất khả trắc, ngay cả tâm tình cũng theo đó mà đề cao, không hề dễ dàng đem hỉ nộ biểu hiện lên trên mặt.
Nhưng mà lúc này trong lòng nàng vẫn rất tức giận, nàng chấp nhận Phong Phi Vân mắng nàng, dù sao nàng mắng hắn cũng không có nhẹ nhàng gì, nhưng mà nàng lại không tha thứ cho việc bị Phong Phi Vân vu oan mà không hiểu tại sao.
- Phong Phi Vân, ngươi chạy không thoát đâu.
Trên lưng của Đông Phương Kính Nguyệt bạo xạ ra hai đạo quang mang màu trắng sữa, biến đổi huyền ảo ra một đôi cánh chim màu trắng, đôi cánh này so với trước càng thêm phần ngưng thực, có thể thấy được từng sợi lông vũ, thậm chí là từng sợi tơ nhỏ trên lông vũ.
Khi nàng quạt cánh bay ở trên bầu trời, giống như một vị thần nữ bay ngang trời, khiến cho rất nhiều người trong Tử Tiêu phủ thành đều quỳ mọp xuống, quỳ lạy ở trên mặt đất.
- Một khúc ruột gan đoạn, tìm kiếm tri âm nơi chân trời nào!
Người phàm trong Tử Tiêu phủ thành thực sự quá nhiều, mà một khi Hạo thiên linh kính dẫn động, uy lực thực sự quá lớn, tất nhiên sẽ làm bị thương người vô tội, cho nên nàng cũng không có sử dụng món sát binh này, mà là khảy đàn nổi lên sát khúc vong hồn của nàng.
Vèo!
Một đạo sóng âm từ trên cầm huyền của nàng bay ra, giống như một ngọn sóng to cuốn qua trên bầu trời, hướng thẳng về phía Phong Phi Vân nhanh chóng vọt tới.
Ầm!
So với ai khác thì Phong Phi Vân rõ ràng là người hiểu rõ sóng âm của nàng cường đại thế này, bên lên trên đỉnh tường thành của nội thành, đứng ở trên một toà phong hỏa đài, dừng lại, lấy vô địch thiền trượng ra đánh tan nát sóng âm.
Sóng âm mặc dù tan, nhưng mà một cổ âm nhẫn (lưỡi đao âm) đã cứa rách trên người Phong Phi Vân vô số đường.
Trên cổ của Phong Phi Vân để lại một đạo vết thương, có máu đang chảy ra, nhưng mà hắn lại hoàn toàn chưa phát hiện, chỉ là dùng ánh mắt đe dọa nhìn Đông Phương Kính Nguyệt, như trước lúc gặp cường địch.
Nàng đã đuổi theo, trên người không mang theo một chút sát khí, nhưng đây cũng chính là điểm đáng sợ nhất của nàng, một khi triển hiện ra sát uy thì không người nào có thể ngăn chặn nổi.
- Phong Phi Vân, ngươi đã không còn đường có thể trốn, ngươi phải rơi vào kết cục ngày hôm nay, chỉ có thể trách ngươi mở miệng thực sự quá đê tiện.
Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở trên mây, đôi cánh màu trắng ở trên lưng đang nhẹ nhàng chớp động, tản ra quang mang thánh khiết, giống như một vị nữ thần đang quan sát chúng sinh.
Phong Phi Vân cười ha hả:
-Ta đây mở miệng rất đê tiện, miệng còn có chút không biết che đậy gì, muốn mắng ai thì liền mắng người đó, muốn nói cái gì, liền nói cái đó, ai cũng không quản được. Nhưng mà nếu không có cái miệng này của ta, chỉ sợ ngươi đã sớm chết ở trong Thương sinh động phủ rồi.
Không đề cập tới chuyện này thì tốt, nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt vốn u nhiên thanh thản, trong nháy mắt thay đổi, hừ lạnh nói:
- Tuy là ngươi đã cứu ta, nhưng cũng làm ra một số chuyện vô sỉ, nếu không phải như vậy, có thể ân oán giữa chúng ta đã sớm xóa bỏ toàn bộ.
- Chuyện vô sỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận