Linh Chu

Chương 923: Vậy rốt cuộc nên có hồn đi? (1)

Nhưng Yến Tử Vũ, Tô Quân không buông tay.
Tô Quân lấy xích sắt huyền vũ thiết thô cỡ cánh tay trói mình và Phong Phi Vân lại. Tô Quân gồng sức nửa người lún xuống đất, gã như cái cọc hình người đóng đinh Phong Phi Vân lại.
Yến Tử Vũ lấy móc sắt nửa vầng trăng đâm thủng cánh tay mình và Phong Phi Vân, gắn liền tay hai người với nhau. Nửa người Yến Tử Vũ lún xuống đất, thành cái cọc hình người.
Bọn họ đến muộn một bước, không kịp ngăn Nam Cung Hồng Nhan lại nhưng không thể để mất cả Phong Phi Vân.
Bọn họ không muốn Phong Phi Vân đi chịu chết, phải giữ hắn lại.
Phong Phi Vân như nghe tiếng Nam Cung Hồng Nhan đau đớn gào thét. Phong Phi Vân quát to, máu yêu ma dâng trào, từ làn da tuôn ra ngàn vạn thú hồn xông tới trước, kéo lê Yến Tử Vũ, Tô Quân để lại hai cái hố sâu dưới đất, vách hố nhuộm máu.
Trên đồng cỏ, cỏ dại bị đốt, củi khô bắt lửa, mặt đất thành hỏa vực.
Tô Quân, Yến Tử Vũ ngưng tụ lực lượng mạnh nhất của mình, cột chặt người vào Phong Phi Vân, bị kéo lê dưới đất.
Phong Phi Vân bây giờ như có thể kéo một tòa núi lớn. Yến Tử Vũ, Tô Quân bị kéo lê hơn ba mươi dặm, để lại vệt máu dưới đất, cái hố sâu nửa người. Phong Phi Vân như muốn dốc hết sức ra, đôi giày bị mèi thủng, hai tay nhỏ máu nhưng vẫn lao hướng Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận.
Phương xa, trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận loáng thoáng có tiếng đàn cổ du dương, hoặc có nữ nhân đang khóc lóc, lại như khúc bi thương tận thế.
- Máu yêu ma lại thức tỉnh trong thân thể của hắn, nếu không chế ngự được hắn, dù không chết vào tay Bắc Minh Phiệt cũng sẽ biến thành yêu ma.
Bắc Minh Phiệt cầm gỗ trầm hương bạch ngọc, hình dạng rất giống cây thước có linh tính điểm vào lưng Phong Phi Vân.
Tuy Phong Phi Vân gần như biến ma nhưng linh giác vẫn rất nhạy bén, hắn quay đầu hú dài:
- Grao!
Mắt Phong Phi Vân bắ ram uôn vàn ngọn lửa đẩy lùi Thiên Toán Thư Sinh, nho bào màu trắng bắt lửa, bị đốt thủng lỗ chỗ.
- Để ta!
Một vầng trăng sáng màu trắng bay lên, dưới ánh trăng, một nữ nhân thanh nhã như luồng khói bay tới. Nàng như nữ thần bước ra từ trong tranh.
Đông Phương Kinh Nguyệt chạy đến, từ cuối chân trời bay tới. Trán Đông Phương Kinh Nguyệt bắn ra thuyền cổ màu ngọc, nàng nâng thuyền trên tay, xung quanh như chạy chậm lại, thời gian chảy chậm. Đông Phương Kinh Nguyệt không bị ảnh hưởng, từng bước đến sau lưng Phong Phi Vân, mắt tràn đầy trìu mến. Một ngón tay chậm rãi diểm vào diêm vương tích trên lưng Phong Phi Vân.
Tuy động tác Phong Phi Vân chậm gấp mười lần nhưng hắn vẫn đánh trả, vỗ vào vai Đông Phương Kinh Nguyệt.
Đông Phương Kinh Nguyệt không né tránh, chịu đựng một chưởng của Phong Phi Vân. Rốt cuộc Phong Phi Vân bị chế ngự, hắn té xuống đất như trúng cửu tiêu thần lôi.
Vai phải Đông Phương Kinh Nguyệt bị Phong Phi Vân đánh gãy xương, nàng giơ tay trái ôm hắn không để hắn té xuống. Đông Phương Kinh Nguyệt ôm Phong Phi Vân chậm rãi ngồi xuống, lặng yên không nhúc nhích.
Thần Vương miếu làm trung tâm, mặt đất bị đốt thành biển lửa, luyện hóa hết thảy.
- Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc chết, để lại chút linh hồn.
Long Thần Nhai đứng trên mây cười toe toét, phất tay trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận bay ra hai thần y. Một thần y bốc cháy, lông chim hồng liên bện thành, đó là Hồng Liên Hỏa Thường.
Mặc vào Hồng Liên Hỏa Thường trừ phi chủ nhân chết, nếu không nó sẽ không rơi xuống. Nam Cung Hồng Nhan đúng là là đã bị luyện chết trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận.
Thần y thứ hai ánh sáng vàng rực rỡ, bên trên thêu chín thần long vàng, bộ dạng tranh vanh rất có linh tính, như thể bộ đồ phong ấn chín con thần long thật. Đó là cửu ngũ long bào mỗi đời Tấn đế của Thần Tấn vương triều sẽ mặc.
Long Thần Nhai được hai thần y, gã kích động người run run. Đặc biệt Long Thần Nhai vừa bắt được cửu ngũ long bào liền khoác lên người, đế uy hùng hồn gia cố trên người gã.
Bốn tu sĩ già đẳng cấp Ngân Câu Phiệt quỳ dưới đất, cao giọng quát:
- Bái kiến Tấn đế!
Long Thần Nhai cười dài:
- Ha ha ha ha ha ha!
Long Thần Nhai chắp hai tay sau lưng, khí vũ hiên ngang. Đột nhiên Long Thần Nhai nhíu mày, tìm kiếm trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận nhưng không được gì.
Một lão nhân hỏi:
- Tấn đế đang tìm gì?
Long Thần Nhai càng tìm càng sốt ruột:
- Chiếu thư!
- Có khi nào đã bị Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận luyện hóa rồi không?
Long Thần Nhai lạnh lùng nói:
- Nhảm nhí, chiếu thư do phụ hoàng tự tay viết, bên trên có ấn ký bất diệt của đế tỉ, Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận không thể nào luyện hóa nó được.
Long Thần Nhai ngừng một lúc, nói tiếp:
- Chắc tiện nhân Nam Cung Hồng Nhan đã phái người đưa chiếu thư cho Phong Phi Vân từ trước. Nếu chiếu thư rơi vào tay Phong Phi Vân hay La Phù công chúa thì nguy to, quay về Thần đô ngay!
Long Thần Nhai bay ra ngoài trước, bốn cự phách và cường giả thần hỏa doanh bài bố Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận theo sau, rầm rộ bay hướng Thần đô.
Lửa vẫn cháy, cỏ cây trong ngàn dặm bị đốt thành tro, vị trí chính giữa thành biển dung nham, sóng nhiệt ngập trời, thiêu cháy mọi sinh vật trên mặt đất.
Vù vù vù vù vù!
Gió nóng thổi qua thiên địa nhưng không thể đem lại chút ấm áp cho trái tim Phong Phi Vân.
Khi Phong Phi Vân tỉnh lại đám người Long Thần Nhai đã đi ba canh giờ, lửa dã tắt ngấm nhưng biển dung nham ngay chính giữa chưa đông lại. Có từng đoàn lửa bắn trên mặt dung nham.
Phong Phi Vân đờ đẫn đứng bên cạnh dung nham. Một khối đá nặng ngàn cân rơi xuống dưới chân Phong Phi Vân, lăn vào dung nham, chớp mắt bị hòa tan phát ra tiếng ùng ục.
Bên trong còn sót lại hơi thở thiên hỏa, sức phá hoại của dung nham này mạnh hơn dung nham trong lòng đất gấp vô số lần, có thể luyện chết bản tôn chân nhân hình thần đều diệt.
Đông Phương Kinh Nguyệt đứng bên cạnh Phong Phi Vân.
- Phong Phi Vân, nếu ngươi trách ta thì bây giờ hãy giết ta đi, ta tuyệt đối không đánh trả.
Người Tô Quân đẫm máu, da thịt nửa người dưới ma sát rách toác, máu thịt bầy nhầy. Tô Quân bị Phong Phi Vân kéo dưới đất hơn mười dặm, suýt gãy xương.
Phong Phi Vân đờ đẫn, mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm biển dung nham.
- Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan chết cũng có phần lỗi của ta. Nếu ngươi muốn giết thì ta không có câu oán hận nào.
Yến Tử Vũ cũng thê thảm như Tô Quân, xương đôi chân sắp lòi ra ngoài, cánh tay vì đóng vào tay Phong Phi Vân nên tay trái bị phế.
Phong Phi Vân bần thần hỏi:
- Dã chết?
Tô Quân, Yến Tử Vũ, Thiên Toán Thư Sinh im lặng. Bọn họ trơ mắt nhìn Nam Cung Hồng Nhan bị luyện chết trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận, bị đốt chết. Không ai tưởng tượng được một người sống bị lửa đốt chết là nỗi đau đến mức nào.
Nam Cung Hồng Nhan mặc Hồng Liên Hỏa Thường, có thể ngăn được lửa trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận, nàng chết ất chậm, muốn trốn nhưng không thoát, muốn chết cũng khó. Giống như bỏ một người vào chảo nước sôi chiên từ từ.
Đông Phương Kinh Nguyệt nói:
- Ngươi đã cố gắng hết sức rồi, muốn trách chỉ trách chúng ta.
Giọng Phong Phi Vân khàn khàn nức nở:
- Thật sự đã chết? Vậy cũng nên có hồn đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận