Phi Thiên

Chương 1109 : Ngày về xa xôi (1)

Miêu Nghị cầm thiền trượng có thể nói là trực tiếp lóe ra khỏi tĩnh thất, vừa ra cửa liền trực tiếp vút không mà đi, rơi xuống ngoài sơn môn, hai gã tu sĩ giữ cửa vội vàng làm lễ ra mắt.
Miêu Nghị tùy tiện ra hiệu, ý bảo không cần đa lễ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một người đang đội nón giống như lão nông phu ngoài cửa sơn môn, không nhận ra, chưa từng thấy, người này không phải là Vu hành giả!
Miêu Nghị giơ thiền trượng trong tay lên, hồ nghi nói:
- Là ngươi muốn gặp ta? Đây là đồ của ngươi?
Nhưng lão đầu lắc đầu nói:
- Không phải! Có người kêu ta tới mời đại nhân đi gặp hắn, mời đại nhân đi theo ta.
Dứt lời xoay người bay lên không trung.
Miêu Nghị có chút nóng ruột muốn gặp mặt Vu hành giả, lập tức bay lên không trung đuổi theo.
Hai người trước sau bay đến một dãy núi xa xôi, rơi xuống một đỉnh núi, lão đầu đưa lưng về phía Miêu Nghị không nói.
Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía đánh giá, không thấy được Vu hành giả bóng người, không khỏi hỏi:
- Người ở nơi đâu?
Lão đầu chậm rãi xoay người lại, trên mặt mỉm cười.
Đúng lúc này, một trận gió thổi tới, cỏ hoang chập chờn, cây cối lắc lư, cái mũ trên đầu lão đầu đột nhiên bị gió thổi bay.
Trong bụi đất tung bay, cả người lão đầu giống như chìm trong bụi đất, bị gió dần dần thổi ra hình dáng, thổi đi giả tượng ngụy trang bên ngoài. Một khuôn mặt quen thuộc, một trang phục quen thuộc xuất hiện trước mắt Miêu Nghị. Không phải là Vu hành giả còn có thể là ai?
Miêu Nghị có chút trợn mắt há hốc mồm, nhìn kia bụi đất theo gió thổi bay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dịch dung thuật thần kỳ như thế.
Vu hành giả đột nhiên giơ tay lên, pháp trượng trong tay Miêu Nghị nhất thời rời tay, bay vào trong tay Vu hành giả.
Khi thiền trượng của Vu hành giả rơi xuống đất, chiếc mũ rộng vành đang đeo sau lưng lại đội lên cái đầu trọc, khôi phục lại bộ dạng lúc mới gặp gỡ Miêu Nghị. Một tay cầm trượng, một tay dựng thẳng trước ngực.
- Thí chủ, chúng ta lại gặp mặt.
- Vãn bối bái kiến đại sư!
Miêu Nghị chắp tay, chậc chậc sợ hãi than không dứt nói:
- Dịch dung thuật của đại sư thật sự quá thần kỳ, quả thực làm người ta phải ngưỡng mộ ước ao.
Vu hành giả cười nhạt nói:
- Thuật pháp này là thỉnh giáo từ một vị bằng hữu Phật môn.
Miêu Nghị cẩn thận nhìn chung quanh lại hỏi:
- Đại sư. Lần trước gặp nạn ở thuyền rồng U Minh, không biết đại sư làm thế nào thoát khỏi?
Vu hành giả nói:
- Nếu lão nạp dám lên thuyền, dĩ nhiên cũng đã có biện pháp tránh kiếp nạn.
Miêu Nghị ngẩn ra, thử nghĩ xem cũng thế, vị này hành giả có thể bấm có coi là, không đem cầm cũng không dám lên thuyền, chính mình lúc trước thuần túy là lo lắng vô ích.
- Đại sư lên thuyền sau kết quả như thế nào?
đây là Miêu Nghị vấn đề quan tâm nhất.
Vu hành giả ngẩng đầu nhìn hướng lên bầu trời:
- Lão nạp mới từ Đại Thế Giới trở lại!
- Cái gì?
Miêu Nghị thất thanh. Có thể nói là trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, thiệt hay giả. Lão này mới từ Đại Thế Giới trở lại, ngươi đừng mơ hồ ta a! Đây chính là ngay cả Lục Thánh cũng mơ ước đi địa phương a! Truyền thuyết nơi đó có vô hạn tu hành tài nguyên, là tu sĩ tha thiết ước mơ địa phương.
Vu hành giả mỉm cười nói:
- Nếu không phải lúc trước đã có ước định với thí chủ, lão nạp sợ rằng cũng không trở về sớm như vậy.
Miêu Nghị đưa tay vội hỏi:
- Nói như vậy là đại sư đã khám phá ra bí mật của thuyền rồng U Minh có thể tự do lui tới Đại Thế Giới và Tiểu Thế Giới?
Vu hành giả vuốt cằm:
- Có ít thu hoạch.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Đại sư nguyện mang vãn bối đến Đại Thế Giới kiến thức một phen?
Vu hành giả gật đầu:
- Lão nạp đã nói nhất định có hữu duyên ngồi chung một thuyền với thí chủ, nếu không muốn, há lại đến đây tìm thí chủ!
Hưng phấn, kích động, Miêu Nghị lấy quyền tán thưởng:
- Tốt tốt tốt!
Liên tiếp khen mấy câu tốt.
Nhưng sau khi hưng phấn kích động, chân mày hắn lại cau lại, khi bình tĩnh lại phát hiện có cái gì không đúng, thử hỏi:
- Tu sĩ trong thiên hạ muốn đến Đại Thế Giới nhiều như vậy, không nói những người khác, chỉ nói Lục Thánh, nếu đại sư nguyện ý dẫn bọn hắn đi..., sợ là nói không hết chỗ tốt, nhưng vãn bối không cho tiền bối được cái gì, cho nên vãn bối có chút kỳ quái, vì sao đại sư lại muốn đưa vãn bối đi?
- Duyên phận!
Vu hành giả lấy hai chữ này làm lý do, lại nói:
- Nếu thí chủ không muốn đi, lão nạp cũng không miễn cưỡng, nhưng có một số việc đã định trước, cho dù lão nạp không mang thí chủ theo, thí chủ cũng sẽ van xin lão nạp dẫn ngươi đi, nếu không lão nạp cũng sẽ không tình cờ gặp thí chủ vào lúc đó.
Miêu Nghị không biết nói gì, cũng rối rắm, những gì người ta nói thật sự không sai, người ta muốn dẫn mình đi, mình lại nghi thần nghi quỷ, nếu không phải người ta muốn mang mình đi, chỉ sợ mình cũng sẽ van xin mang mình đi, chẳng lẽ chuyện này thật sự đã định trước sao?
Nhưng nghĩ lại, nếu người ta thật sự muốn được chỗ tốt gì, hoàn toàn có thể mang Lục Thánh đi, chỗ tốt có thể lấy được dĩ nhiên sẽ nhiều hơn mang mình đi.
- Nếu thí chủ chưa suy nghĩ xong, không ngại trở về suy nghĩ thật kỹ, lão nạp sẽ đến Đại Thế Giới du tẩu một phen nữa.
Vu hành giả lật tay lấy ra một chiếc chuông màu đồng cổ, đưa tới nói:
- Đây là ‘tinh linh’ lão nạp lấy được từ thuyền rồng U Minh, bên trong lão nạp đã đánh vào một luồng pháp nguyên, quay về thí chủ lại đánh vào một luồng pháp nguyên của mình, đợi thí chủ nghĩ thông suốt chuyện này, hãy làm phép lay động chuông, lão nạp từ xa có thể cảm ứng được, đến lúc đó lại đến tiếp ứng thí chủ.
Miêu Nghị đón chuông tới trong tay, khẽ dao động một trận đinh đinh leng keng, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
- Ài!
Vu hành giả ở bên cạnh than nhẹ một tiếng:
- Thí chủ chớ rung nữa, lão nạp đang ở bên cạnh thí chủ.
- Ách...
Miêu Nghị ngẩn ra, có chút lúng túng nói:
- Vãn bối không phải có ý này, vãn bối là muốn hỏi, vãn bối ở Tiểu Thế Giới, đại sư ở Đại Thế Giới, chẳng lẽ vãn bối ở Tiểu Thế Giới làm phép lay động cái chuông này, đại sư cũng có thể cảm ứng được?
- Có thể!
Vu hành giả vuốt cằm.
Miêu Nghị nhất thời muốn nói lại thôi, cuối cùng mặt dày hỏi:
- Đại sư từ bi, không biết trên người đại sư có còn thừa cái nào hay không, có thể cho thêm mấy cái được không, vạn nhất bên này có việc, vãn bối cũng kịp thời biết được, nếu như thuận tiện, vãn bối cũng kịp thời trở về.
- Thí chủ nói vậy là muốn đi theo lão nạp?
Vu hành giả mỉm cười nói.
Miêu Nghị chà xát mặt, nặng nề gật đầu nói:
- Đi! Cơ hội khó có được, muốn đi nhận thức một phen!
Vu hành giả khẽ lắc đầu cười một tiếng, lại lấy ra hai con ‘tinh linh’ tặng cho hắn.
Cầm ‘tinh linh’ trong tay, lại hỏi rõ phương pháp sử dụng, Miêu Nghị lại đưa ra yêu cầu:
- Đại sư có thể cho vãn bối thêm thời gian ba ngày, vãn bối an bài một số công việc.
Vu hành giả cũng dễ nói chuyện:
- Không sao ! Lão nạp ở chỗ này đợi thí chủ ba ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận