Phi Thiên

Chương 541: Túc chủ tứ phương Tinh Túc hải (1)

Tóm lại tình hình hiện tại của Nguyệt Dao hoàn toàn khác biệt so với trong dẹp loạn Tinh Túc hải, Miêu Nghị cũng không biết Nguyệt Dao bây giờ là thật, hay là Nguyệt Dao trong dẹp loạn mới thật sự là nàng. Trong lòng Miêu Nghị có thể nói cười khổ, lão Tam này có bề ngoài thật sự không phải xinh đẹp bình thường, có thể nói là lấy băng làm cốt, lấy tuyết làm thịt, lấy sao làm mắt, nguyệt hoa làm quần áo. Danh hiệu Nguyệt Dao tiên tử của nàng đúng là xứng đôi, hoàn toàn không lo chuyện gả chồng..., đoán chừng nam nhân khắp thiên hạ đều muốn để mặc nàng lựa chọn.
Khóe miệng Đường Quân cũng ẩn chứa nụ cười khổ, hắn biết đại thọ của Nam Cực lão tổ sẽ có không ít người tới tham gia, sư tôn lệnh cho mình mang sư muội trải nghiệm nông cạn tới đây nhận thức một chút. Trước khi đến, hắn cũng biết sẽ có tình hình như vậy, quả nhiên, ánh sáng của sư muội đã hoàn toàn che lấp người dẫn đầu là hắn.
Có vẻ như Nguyệt Dao tiên tử tựa hồ đã sớm quen với ánh mắt mọi người nhìn mình, thong dong bước đi, điềm tĩnh không sợ hãi.
- Đường Quân phụng mệnh gia sư đến đây chúc thọ lão tổ, cung chúc lão tổ thọ cùng trời đất!
Đường Quân chắp tay hành lễ, dâng một phần hạ lễ lên.
- Ha ha, Tiên Thánh có lòng rồi.
Nam Cực lão tổ mỉm cười nhìn Nguyệt Dao hỏi:
- Đường Quân, cô nương này chẳng lẽ chính là một trong ‘Thiên ngoại song tiên’Nguyệt Dao tiên tử? Đường Quân mỉm cười gật đầu, Nguyệt Dao chắp tay nói:
- Lão tổ thọ cùng trời đất!
- Quả nhiên là quốc sắc thiên hương! Tiên tử giá lâm, thật vẻ vang cho Nam Cực băng cung của kẻ hèn này!
Nam Cực lão tổ xoay người dẫn hai người đi giới thiệu với mọi người.
Gặp gỡ mọi người, Đường Quân đều cười nói, gật đầu chào người quen, đồng thời giới thiệu Nguyệt Dao, đây vốn là mục đích hắn mang Nguyệt Dao tới lần này.
- Đường Quân đã lâu không gặp.
- Vân Tri Thu, ngươi vẫn tao nhã như xưa! Sư muội, vị này chính là lão bản nương tiếng tăm lừng lẫy của khách sạn Phong Vân.
Đường Quân dẫn Nguyệt Dao khách sáo chào hỏi lão bản nương, sau khi nhìn lão bản nương, ánh mắt Đường Quân lại bắt đầu liếc về chỗ đứng của đám người hầu hạ. Thợ mộc và thợ đá hắn đã biết, ánh mắt hắn rất nhanh khóa trên người Miêu Nghị, như muốn nhìn thấu mặt nạ của Miêu Nghị, cũng không biết người phía dưới mặt nạ mình có biết hay không.
Trước khi hắn đến đây, Mục Phàm Quân từng âm thầm thông báo, bên cạnh Vân Tri Thu có một người tên là Ngưu Nhị. . .
Sau khi nhóm người khách sáo chào hỏi một phen, phần lớn những người có quen biết sẽ tiếp tục đứng lại nói chuyện với nhau. Hắc Vô Nhai và Nguyệt Dao hiển nhiên là loại này, hai người đứng trò chuyện, nam thì tuấn tú, nữ tựa thiên tiên, thoạt nhìn rất xứng đôi.
Hắc Vân thấy vậy hai mắt sáng lên, hình như vô cùng vui mừng, từ từ đi đến bên cạnh Đường Quân, khẽ cười nói:
- Đường Quân. Ngươi có phát hiện không, lệnh sư muội và nhi tử của ta thật đúng là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh.
Ánh mắt Đường Quân thu hồi khỏi người Miêu Nghị, liếc mắt nói:
- Hắc Vân, ngươi tốt nhất hãy giữ miệng sạch sẽ, ta và ngươi là đồng lứa đấy.
- Chuyện tình chàng ý thiếp này, bối phận gì đó không ảnh hưởng gì cả, người có tình cảm trở thành người nhà mới là tốt. Nếu quả thật phân biệt đối xử giống như ngươi nói, vậy trong giới tu hành, người thích hợp với sư muội của ngươi phần lớn là lão đầu tử, làm như vậy sư muội của ngươi có cam tâm tình nguyện hay không?
Hắc Vân có thể nói là tự quyết định, có cảm giác đã xem Nguyệt Dao như con dâu của mình.
Đường Quân lạnh lùng nói:
- Vậy ta sẽ tìm nương tử của ngươi thương lượng? Lần sau ngươi đừng ngăn ta và nương tử của ngươi gặp mặt, chỉ cần ta và nương tử của ngươi nói chuyện cao hứng, cái gì cũng dễ nói!
- Ngươi. . .
Vẻ mặt Hắc Vân cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi, để lại một câu, phất tay áo rời đi:
- Nể mặt hôm nay là lễ chúc thọ Nam Cực lão tổ, ta bỏ qua cho ngươi.
Bên ngoài cung truyền tới tiếng cười ha ha, lại có khách tới, người của Ma quốc đã đến. Miêu Nghị thật sự không biết nói gì, Vân Quảng dẫn nhi tử của hắn Vân Phi Dương xuất hiện, hai phụ tử sải bước như gió, phía sau đi theo hai gã tùy tùng.
Sau khi gặp mặt Nam Cực lão tổ, dâng lễ chúc mừng, quay đầu lại Vân Quảng liền mang theo Vân Phi Dương đến trước mặt lão bản nương.
- Đại tỷ!
Vân Phi Dương đàng hoàng hành lễ với Lão bản nương, tựa hồ còn có chút nơm nớp lo sợ.
Lão bản nương gật đầu, gật đầu nói với Vân Quảng:
- Thập cửu thúc tới rồi.
- Thu tỷ tới rồi.
Vân Quảng lúng túng nói, một hán tử hào sảng, ở trước mặt Lão bản nương giống như có chút sợ hãi.
Không có cách nào, Ma thánh Vân Ngạo Thiên có hơn ba mươi con cái, hơn một trăm cháu chắt, cuối cùng bị chết chỉ còn lại tám người con gái và hơn năm mươi cháu chắt, đây chính là cái giá phải trả cho ngạo thị quần hùng! Trong số con cái của Ma Thánh, Vân Quảng đứng hàng mười chín, còn Vân Tri Thu lại đứng hàng thứ nhất trong hàng con cháu của Ma Thánh, mặc dù không cùng bối phận, nhưng trên thực tế Vân Tri Thu lớn hơn Vân Quảng một ngàn tuổi. Quan trọng nhất là Vân Tri Thu lúc còn trẻ còn không biết đi đâu hơn Vân Nhược Song, Vân Quảng có thể nói là từ nhỏ đã bị Vân Tri Thu thường xuyên cho ăn đòn, vừa thấy Vân Tri Thu liền có bóng ma trong lòng.
Mà bậc cha chú truyền miệng đến lỗ tai Vân Phi Dương, chính là ngay cả cha mình cũng sợ hãi nữ ma đầu này, nữ ma đầu thậm chí ngay cả gia gia mình cũng dám ngỗ nghịch, kêu Vân Phi Dương làm sao có thể không sợ, hai phụ tử có chút cảm giác như chuột nhìn thấy mèo.
Lão bản nương cũng biết hai phụ tử nhìn thấy mình không được tự nhiên, phất phất tay kêu hai người đi qua bên cạnh, hai cha con nhất thời như trút được gánh nặng, vội vàng tránh ra.
Vân Quảng đang khách sáo chào hỏi mọi người, nhìn thấy Hắc Vân và Đường Quân cũng đến, lập tức tinh thần tỉnh táo, trực tiếp đi tới bên cạnh Hắc Vân, cười nói:
- Hắc Vân, Đường Quân cũng tới rồi, quỷ bà nương của ngươi không tới sao?
Hắc Vân lập tức phát điên, lạnh lùng nói:
- Vân Quảng, ngươi nói hưu nói vượn nữa, ta sẽ xé nát miệng của ngươi!
Hai người vừa gặp mặt đã gây sự, khiến Đường Quân cũng cảm thấy khó hiểu, giống như người kia có quan hệ đặc biệt với lão bà của Hắc Vân. Kỳ quái chính là, nhi tử của Hắc Vân là Hắc Vô Nhai lại tỏ ra rất tôn kính Đường Quân, còn Đường Quân đối với Hắc Vô Nhai lại giống như trưởng bối ôn hòa, quan hệ thoạt nhìn có chút loạn.
Rất nhanh lại có khách tới, đệ tử của Đạo Thánh Phong Bắc Trần Vô Lượng quốc Hoa Ngọc đã tới, hắn còn dẫn theo đệ tử Phong Như Tu, phía sau cũng có hai gã tùy tùng.
Sau khi dâng lễ, ánh mắt Hoa Ngọc quét đến Lão bản nương đang ở trong đám người, cũng dẫn Phong Như Tu bước nhanh tới đây, chắp tay hành lễ nói:
- Chị dâu!
Phong Như Tu cũng cung kính hành lễ:
- Sư bá mẫu!
Song phương khách sáo một phen, Phong Như Tu vừa được tự do, liền trực tiếp đi tới bên cạnh Nguyệt Dao, ý vị yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu rất nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận