Phi Thiên

Chương 1732: Phong Bắc Trần đốn cây (Hạ)

Vân Tri Thu: Ngươi nên cẩn thận một chút, ta thì ngươi không cần quan tâm, chẳng lẽ ta còn hại ngươi sao? Giữ liên lạc, phối hợp hành động!
Nàng từ đầu đến cuối đều không nói với Miêu Nghị việc thay thế Phong Bắc Trần, muội muội Nguyệt Dao chính là nhược điểm của hắn, hắn sẽ không muốn Nguyệt Dao gặp chút nguy hiểm nào, nếu không bằng thực lực của hắn hôm nay, Mục Phàm Quân không thể ước thúc hắn, một khi nói ra chân tướng, chắc chắn phu quân không đáp ứng.
Hiện tại nàng lo lắng chuyện sau khi xảy ra nên giải thích thế nào.
Miêu Nghị im lặng, hắn có thể ngăn cản Vân Tri Thu triệu tập đội ngũ Tinh Túc Hải, hắn lại không thể ngăn cản Vân Tri Thu triệu tập nhân mã Thần Lộ, dù sao Vân Tri Thu mới là quân sử.
Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, việc hàng đầu hiện tại là bắt Mạc Quân Lan trao đổi Tần Vi Vi, tạm thời không rảnh quan tâm việc khác, đúng như Vân Tri Thu đã nói, hắn cũng không cho rằng Vân Tri Thu sẽ hại hắn.
Trong lúc suy nghĩ, Miêu Nghị bay tới đỉnh núi, phất tay thả Tần Tịch ra ngoài:
- Tiền bối, nơi này cách Vô Lượng Thiên không xa, vãn bối không tiện đưa tiễn.
Tần Tịch nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn lên người Miêu Nghị sau đó nói:
- Chính ngươi bảo trọng!
Miêu Nghị chắp chắp tay, lại hỏi:
- Tiền bối có phương thức liên lạc nào hay không?
Hắn tặng một cái tinh linh cho Tần Tịch, cũng thành lập liên lạc tạm thời, thuận tiện kịp thời biết tình huống Tần Vi Vi.
- Trên đường bảo trọng!
Tần Tịch không nói nhiều, nàng bay lên cao.
Nhìn đối phương biến mất trên không trung. Hắn sờ mặt nạ dịch dung, Miêu Nghị cũng bay vào trong núi rừng, hắn nhanh chóng bay về hướng Linh Lung tông.
Vô Lượng Cung, Tần Tịch không trực tiếp bay vào trong nội cung, nàng đáp xuống đất liền nhìn thấy thị nữ, thị nữ bái kiến:
- Phu nhân!
Tần Tịch nhìn sang hai bên, hỏi:
- Thánh tôn quay về chưa?
Thị nữ nhìn sang ngọn núi trong Vô Lượng Thiên.
- Trở về, thánh tôn đi Lạc Vân phong.
Tần Tịch nhìn đỉnh núi tuyết trăng, khẽ nhíu mày:
- Thánh tôn đi Lạc Vân phong làm gì?
Thị nữ lắc đầu:
- Hầu gái không biết, thánh tôn bảo thị nữ thông báo, nếu phu nhân đến nhớ đi thông báo cho ngài một tiếng, hầu gái sẽ đi thông báo.
- Không cần, ta đang muốn đi gặp hắn.
Tần Tịch quay người bay lên không trung, hơi suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Thánh tôn trừ đi Lạc Vân phong, sau khi trở về còn làm gì?
Thị nữ lắc đầu:
- Không làm gì cả, chỉ thả Linh Thứu rời đi, sau đó lại vào Lạc Vân phong.
Tần Tịch cân nhắc, cũng không hỏi gì nữa, lập tức bay đi.
Lạc Vân phong, kỳ thật đây là đỉnh núi tuyết, đỉnh núi không có gì, chỉ có gió lạnh từng cơn.
Tần Tịch bay qua đỉnh núi để xem Phong Bắc Trần tới nơi này làm gì. Kết quả nhìn thấy gốc cây duy nhất trên đỉnh núi bị chặt, mà Phong Bắc Trần giống như tiều phu, hắn không ngừng rút kiếm chặt vào đại thụ, dường như rất cố sức.
Kỳ thật việc này không giống Đạo Thánh Phong Bắc Trần nên làm.
Nàng vừa xuất hiện. Phong Bắc Trần quay đầu nhìn sang, nhìn thấy nàng bay tới thì kinh ngạc, hỏi:
- Sao ngươi về nhanh thế?
Tần Tịch mới có tu vi Tử Liên, mới nửa ngày đã về Vô Lượng Thiên mới là điểm hắn kinh ngạc.
Tần Tịch sớm có chuẩn bị.
- Trên đường đụng phải một người, dính hào quang của ngươi, ta không biết hắn, hắn biết ta, hắn nói chuyện rất khách khí. Ta cũng không nghĩ ngươi lần này đi ra ngoài đánh giết, sợ gặp nguy hiểm, bảo hắn thuận tiện mang ta tới đây.
Phong Bắc Trần “Ah” một tiếng, hỏi:
- Người nọ có bộ dáng thế nào?
Tần Tịch lãnh lãnh thanh thanh nói:
- Ta làm sao quen hết bằng hữu của ngươi, cũng không có hứng thú nhớ những việc này, lần sau nhìn thấy sẽ chỉ cho ngươi xem.
Phong Bắc Trần cười khổ lắc đầu, đổi lại người bình thường nói vậy hắn không tin, tính tình nữ nhân này mới không thèm quan tâm tới ngươi là ai, nếu nàng thật sự chủ động nhớ người nào đó mới là việc lạ.
Ánh mắt Tần Tịch nhìn gốc cổ thụ hắn đang chặt.
Đây là đại thụ không biết tên, cũng không biết sống bao nhiêu năm, nghe nói đã tồn tại trước khi Phong Bắc Trần chiếm nơi đây, chẳng khác gì cây cối bình thường, không biết bao nhiêu năm mới có thể cao hơn một chút, bộ dáng giống như chưa trưởng thành, toàn thân màu trắng, lá cây cũng màu trắng, sinh trưởng trong băng thiên tuyết địa.
Lúc này Phong Bắc Trần lại chặt cây lại có vết máu màu đỏ chảy ra, thân cây màu trắng hòa với máu màu đỏ rất quỷ dị, bên trong ẩn ẩn có mùi thơm.
Tần Tịch không hiểu hành động của Phong Bắc Trần, nàng vẫn lãnh lãnh thanh thanh nói:
- Trên thánh sơn chỉ có một gốc cây, đã dần dần thông linh, sợ sắp thành tinh, ngươi đốn nó làm gì?
Phong Bắc Trần cười ha ha, giao kiếm cho nàng, nói:
- Ngươi thi pháp chém nó một kiếm thử xem.
Tần Tịch cau mày khó hiểu, nàng vẫn cầm kiếm sau đó chém vào thân cây, lưỡi kiếm chém vào thân cây nhưng rất khó xâm nhập vào gốc cây.
Phong Bắc Trần cười nói:
- Hiểu chưa?
Tần Tịch khó hiểu, hỏi:
- Không rõ.
Phong Bắc Trần lập tức ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó lại cầm kiếm của nàng thi pháp chặt cây, tình huống không khác gì Tần Tịch, chỉ là vết chặt sâu hơn Tần Tịch một chút. Hắn cười nói:
- Ta cũng không biết cây này là cây gì, đừng nói ngươi chém không đứt nó, cho dù là ta toàn lực thi pháp cũng chém không đứt, đây chính là điểm kỳ quái của cây này, ngươi nói nó cứng rắn cũng không cứng rắn, người bình thường cũng có thể cầm đao chặt nó, nó lại cực kỳ mềm dai mềm, nó có đặc tính trì trệ giống như cầm đao chém vào đá, giống như cầm đao khó chặt đứt một sợi bông, ngươi hiểu rõ diệu dụng của nó không?
Hiểu ra!
Tần Tịch hỏi:
- Dùng để đối phó bảo thương của Miêu Nghị?
Phong Bắc Trần cười lạnh:
- Tu vi tiểu tặc không cao, bởi vì bảo thương sắc bén nên ta không thể cận chiến, nếu không làm sao tới phiên hắn càn rỡ. Nếu không nhớ trên Lạc Vân phong có thứ này, ta nhất thời không có biện pháp với hắn, có cây này, ngươi xem ta thu thập hắn thế nào?
Ánh mắt Tần Tịch nhìn thân cây vết máu loang lổ, nói:
- Ngươi đừng quên hắn có thể ngự hỏa.
- Phu nhân lo ngại, sao ta không nghĩ tới điểm này. Hỏa năng khắc mộc là không sai, hỏa cũng thực sự có thể thiêu cháy gốc cây này, ngươi cũng thấy nó kỳ quái, trước kia ta không rõ nó là cây gì, từng chặt cành và thử các loại biện pháp, khó dùng hỏa diễm đốt nó, không dùng thời gian dài không thể đốt cháy, huống chi ta không phải người chết, có pháp lực của ta gia trì, làm gì dễ đốt như vậy? Vậy này không thể dùng đối phó kẻ khác, lại là bảo vật đối phó thương của tiểu tặc.
Phong Bắc Trần nói nhưng ánh mắt rất dữ tợn, dường như đang nghĩ biện pháp chém giết Miêu Nghị, hắn lại dùng vẻ mặt kỳ quái hỏi Tần Tịch:
- Phu nhân, ngươi bình thường không quan tâm chuyện của ta, tại sao hôm nay lại hỏi?
Tần Tịch thản nhiên nói:
- Ta thấy ngươi không phải đối thủ của hắn, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho ta?
Ngụ ý việc này quan hệ tới sinh tử của nàng.
Bị nữ nhân của mình xem thường, Phong Bắc Trần không vui vẻ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận