Phi Thiên

Chương 587: Ra trận (2)

Thu phục được tất cả những người thuộc tầng ra quyết sách của các điện này, chuyện tiếp theo đó thì dễ làm rồi, Điện chủ với Hành tẩu thuộc cấp dưới cùng đồng tâm hiệp lực để đẩy mạnh chuyện này, đương nhiên sẽ không có độ khó quá lớn.
Tất cả điện, thậm chí còn mời đến tất cả nhân viên của thương hội trực thuộc các điện đến trong nhà, bàn bạc tại chỗ về chuyện giao dịch. Có thể nói là cả một đám ném ra vốn gốc, không tiếc giá cao để tìm trang bị vũ khí. Mọi người đều biết lúc này đã đến thời gian phải liều mạng, nếu như bản thân không còn mạng sống thì cái gì cũng không có không còn, mà không làm thì lại không được rồi.
Trong khu vực Thủy Hành Cung vốn vẫn không có chiến sự, chuyện kinh doanh của thương hội ở nơi đây cũng vẫn luôn ế ẩm. Đi kèm theo đe dọa phát sinh từ Mộc Hành cung cùng Nhật Hành cung, đã có người liên tục nâng lên số lượng giao dịch của thương hội để chuẩn bị trước, vào lúc này thì càng bộc phát như nước giếng phun trào, nện ra như điên những của cải mà Thủy Hành Cung đã tích góp từng tí một trong mấy vạn năm, mấy ngàn năm, mấy trăm năm.
Nhân viên của thương hội cặm cụi đến mỗi đêm đều không chợp mắt, vừa mệt nhọc vừa vui sướng, bởi vì có số lượng lớn đồ vật quý giá tập trung về bên này.
Thương hội hầu như là nơi đầu tiên cảm nhận được mưa bão nổi lên trước trận chiến lớn này-trận chiến mà chỉ cần chạm nhẹ liền bùng nổ, nhưng mà ai cũng không nghĩ tới chuyện Thủy Hành Cung sẽ chủ động tiến công đầu tiên, chỉ cho là Thủy Hành Cung đang chuẩn bị cho ứng chiến mà thôi.
Thương hội có một điểm đáng khen đó là sẽ giữ bí mật cho hộ khách một cách nghiêm ngặt, sẽ không tiết lộ tình huống giao dịch ở đây ra ngoài, bọn họ chỉ để ý đến chuyện kiếm tiền. Bọn họ cũng hiểu rõ, chỉ cần đại chiến xảy ra thì vẫn còn có tiền bạc cuồn cuộn chảy vào.
Lần này, Miêu Nghị cũng đã tốn hao một lượng lớn tài sản, phát nhất phẩm pháp bảo trong tay mình cho cấp dưới mà không cần phải trả lại, cố gắng hết mức để trang bị đến tận chân răng cho các thuộc hạ đã theo mình lâu năm. . .
Ở bên phía Mộc Hành cung, địa điểm thương lượng đi qua Nhật Hành cung mà lần lượt đến Mộc Hành cung, như cũ vì ích lợi mà dây dưa không rõ, ai cũng không muốn nhượng bộ một cách dễ dàng.
Mà nhân mã của Thủy Hành Cung đã bắt đầu tập kết.
Chỗ ở hiện tại của Miêu Nghị là cung điện thuộc về Trấn Giáp điện, có diện tích khá là lớn, có thể dễ dàng để bố trí một tòa nhà lớn cho Yêu Nhược Tiên ẩn cư, Điện chủ đã ra lệnh nên không ai dám tới đó quấy rầy.
Trong tòa nhà mà Yêu Nhược Tiên đang ở, hắn nói chuyện một hồi cùng Yêu Nhược Tiên, rồi sau đó thì về tẩm cung của mình.
Luyện chế lại một bộ chiến giáp thì không kịp rồi, dù sao thì luyện bảo cũng không phải là nhổ củ cải. Miêu Nghị mặc vào bộ tam phẩm chiến giáp lấy được từ Tinh Túc Hải, thứ này có lực phòng ngự mạnh hơn bộ nhị phẩm chiến giáp lúc đầu của hắn là cái chắc, chỉ là quá mức xa xỉ một chút, người có thể dùng được nó quả thật là không nhiều lắm đâu.
Lại một lần nữa, Hắc Thán phủ vào chiến giáp đã xa cách từ lâu, oai hùng, dữ tợn, khí phách, ở đằng kia lại hưng phấn đến chạy được trong sân, hí vang không ngừng, cảm nhận đến hào khí chiến đấu.
Đang ở bên hắn là Thiên Nhi, Tuyết Nhi với vẻ không nỡ xa rời cùng lo lắng chất đầy trên mặt các nàng. Đây chính trận tử chiến giữa các cung với nhau, không phải là giữa phủ cùng phủ như lúc trước, sẽ có rất nhiều Hồng Liên tu sĩ cùng Tử Liên tu sĩ tham gia trận chiến, trình độ nguy hiểm của nó có thể tưởng tượng ra được.
Cũng chính vì thế, Miêu Nghị không cho hai người đi theo, giữ hai người cùng Diêm Tu lại để trông nhà, một khi gặp phải bất trắc, như cũ là bảo Yêu Nhược Tiên dẫn bọn họ rời đi.
Đang ở trong thâm cung, vẫn có thể nghe được tiếng vó long câu rầm rầm như sấm ở dưới núi thuộc ngoài cung.
Diêm Tu từ ngoài cung bước nhanh vào, nhìn thấy kỵ mã mặc áo giáp là Miêu Nghị đang đứng ở kia, để tùy cho hai nữ khoác lên vai hắn một bộ áo choàng màu đen do đích thân họ may gấp, tiến lên chắp tay nói:
- Đại nhân! Hơn mười một nghìn nhân mã thuộc về Trấn Giáp điện chúng ta đã tập kết ở dưới chân núi, tùy thời nghe theo hiệu lệnh của đại nhân!
Miêu Nghị mặc trọng giáp, gật đầu nhẹ nhàng với hai nữ, xoay người nhảy lên ngựa, ngồi lên trên Hắc Thán liền có thể cảm giác đến chênh lệch rất lớn với trước kia. Người ngồi phía trên cũng có thể cảm giác được bốn vó của Hắc Thán như mọc rễ ở trong đất vậy, vững chắc phi thường, không cảm thấy bị lắc lư chút nào, sống lưng cường tráng vô cùng, bốn vó mạnh mẽ.
Bất thình lình, Diêm Tu ngăn ở trước Hắc Thán, khẩn cầu:
- Đại nhân, Diêm Tu nguyện theo đại nhân ra trận!
Miêu Nghị nhắm hai mắt lại, không giận mà uy, trầm giọng xuống:
- Chẳng lẽ xem lời của bổn tọa là trò đùa sao? Tránh ra!
Thân hình của Diêm Tu run lên, cúi đầu rồi chậm rãi mà lui sang một bên.
- Hí luật luật. . .
Hắc Thán rống lên một tiếng, đột nhiên phóng ra như mủi tên, theo hướng đường chính, nóng nảy lao ra khỏi cung trên con đường không bị cản bởi bất kì cánh cổng, một đường phi như bay không có trở ngại nào, chỉ thấy áo choàng sau lưng Miêu Nghị bay phần phật.
- Hí luật luật. . .
Hắc Thán lại rống lên một tiếng, tung vó câu nhảy chồm lên không rồi chựng gấp lại ở trước triền núi ngoài cung.
Ngay lập tức, dưới núi ầm vang lên tiếng hô như núi lở biển gầm:
- Tham kiến Điện chủ!
Đè xuống Hắc Thán, Miêu Nghị nhìn qua dưới núi, chỉ thấy một vùng đông nghịt, nhân mã nhốn nháo, đều ôm quyền ngẩng đầu nhìn một mình hắn.
Cảnh này khiến trong lòng Miêu Nghị dâng trào lên cảm xúc hào hùng khó mà ngăn lại. Nhớ về năm xưa - khi vẫn còn giết heo bán thịt ở đầu đường, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, có hơn vạn tu sĩ dưới quyền nghe theo hiệu lệnh, có hơn mười vạn tín đồ nắm trong tay, rượu ngon cùng mỹ nhân thì chỉ cần với tay là có được. Về điểm này thì những kẻ lưu manh thổ phỉ nằm ngoài quy tắc, trốn ở nơi hoang vu đâu thể sánh nổi, cho dù là Nam Cực lão tổ, có quyền thế được như hắn trong lúc này không?
Đúng lúc này, một con Linh Thứu bay vụt từ không trung đến, Miêu Nghị duỗi cánh tay để tùy cho móng vuốt sắc bén của Linh Thứu ghim lên trên bao tay chiến giáp của bản thân.
Từ số màu lông trên phần cổ của con Linh Thứu này, không khó để phân biệt rõ chủng loại của nó và biết được con Linh Thứu này đến từ đâu.
Thấy là Linh Thứu dùng để liên lạc giữa hắn và Lão Bản Nương ở Lưu Vân Sa Hải, Miêu Nghị mở ra ống để thư ở chân Linh Thứu, làm phép tìm đồ ở bên trong để chuẩn bị lấy ra. Ai ngờ rằng bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có, hắn không khỏi sững sờ một chút.
Đây là chuyện gì vậy chứ? Con Linh Thứu này cũng không có phản ứng báo hiệu đã phải trải qua hoảng sợ nào, điều này có nghĩa là thư đã được đưa đến một cách thuận lợi, nhưng vì nguyên nhân gì mà chưa có thư hồi âm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận