Phi Thiên

Chương 3468: Loạn hết cả lên (1)

Hoàng Phủ Quân Nhu nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói:
- Ngươi hỏi chính tên súc sinh kia, bắt lấy hắn, ta phải ngàn đao băm thấy hắn!
Những lời này quả thực vô ích, nàng có quyền lực gì băm thây ngàn đao một đại tướng Thiên Đình chứ?
Trên căn bản đã đại khái xác định được đã xảy ra chuyện gì, tên tướng lĩnh kia vội vàng lấy tinh linh ra liên hệ Hoa Nghĩa Thiên.
Người vây xem xung quanh bắt đầu tăng lên, khắp nơi xì xào bàn tán, sau đên đố hỏi người trước xem đã xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng rất nhiều người không thấy được quá trình cụ thể nhưng thấy Bàng Ngọc Nương khóc rống lên, lại thêm Vương Lạc chạy trốn, quân Cận vệ đuổi theo, đại khái đoán ra được chuyện gì xảy ra.
Không ít người âm thầm nói, mọi người đều biết Vương Lạc thích Bàng Ngọc Nương, nhưng Vương Lạc này quá mạnh mẽ rồi. Bàng Ngọc Nương tốt xấu gì cũng là con gái của Mão Lộ nguyên sái cho dù Vương Lạc ngươi là tâm phúc của Hạo Đức Phương cũng không thể làm như vậy đi, bắt nạt người cũng không phải là bắt nạt như vậy.
Có người lại thầm buồn cười, chuyện này xảy ra, chuyện này xảy ra Bàng Quán sao có thể buông bỏ mặt mũi mà bỏ qua, chỉ e Hạo Đức Phương đau đầu rồi.
Trong trạch viện Bàng gia đặt chân. Tra Như Diễm đã tẩy trang, đang ngồi trước bàn trang điểm để hầu gái tùy ý gỡ đồ trang điểm xuống, mái tóc xõa dài, ngắm gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, xoa xoa nếp nhăn nơi khóe mắt, thở dài trong lòng, tốn nhiều tinh lực như vậy, dùng nhiều bảo vật như vậy nhưng cuối cùng cũng không kháng cự được sự vô tình của tháng năm.
Đợi khi nàng nhận được tin tức tinh linh từ Tam di nương, lại thêm tiếng đánh nhau ầm ĩ bên ngoài, lập tức đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch, vội vã liên hệ tinh linh liên hệ thị vệ hộ tống, bắt lấy Vương Lạc, giết hắn cho ta.
Sau đó cũng không để ý tới việc mình chưa trang điểm, tóc tai bù xù xông ra ngoài, vội vã chạy tới nơi xảy ra chuyện.
Trong đình viện đặt chân Hoàng Phủ gia, đột ngột vang lên tiếng đánh nhau, trên bầu trời liên tục có người bay qua, từng đợt sóng pháp lực bay vù vù, Hoàng Phủ Yến sau khi mây mưa với Hàn Lệ, đang lõa thể ôm nhau nói chuyện phiếm đột nhiên ngồi dậy, nghi ngờ không thôi, còn có người dám gây sự ở đây sao?
Hàn Lệ cũng ngồi dậy, kinh nghi nói:
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
- Khẳng định xuất hiện vấn đề! Hoàng Phủ Yên vội vàng đứng dậy, mặc đồ rồi chạy ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.
- Sơn đình đã hủy, cây cối bị pháp lực tranh đấu đánh cho hỗn loạn.
Đám người vây xem tách ra, Tra Như Diễm tóc tai bù xù dẫn người chạy tới, vừa thấy hai con gái khóc rống dưới ánh mắt mọi người. Tra Như Diễm như bị tan vỡ, xông tới như điên, hai tay nâng gương mặt Bàng Ngọc Nương:
- Ngọc Nương, Ngọc Nương, nương xin lỗi ngươi, nương xin lỗi ngươi, là do nương không bảo vệ tốt cho ngươi!
Lúc này Hoa Nghĩa Thiên cũng vội vã chạy tới, trầm giọng nói:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tra Như Diễm giống như sư tử cái giận dữ, quay đầu lại xông vọt tới trước mặt Hoa Nghĩa Thiên, tóm chặt vạt áo Hoa Nghĩa Thiên, chỉ vào mũi Hoa Nghĩa Thiên gầm hét:
- Hoa Nghĩa Thiên, ngươi bảo vệ chúng ta như vậy sao? Các ngươi làm việc kiểu gì vậy!
Hoa Nghĩa Thiên bị mắng không nói lời nào, chuyện đã xảy ra, dù sao hắn cũng có phần thất trách, huống hồ sự giận dữ của một người mẹ có thể hiểu được./
Hoa Nghĩa Thiên không hé răng một lời cũng không đẩy nàng ra, nghiêng đầu ra hiệu, lập tức có người tách Tra Như Diễm ra, nhưng Tra Như Diễm vẫn chỉ vào Hoa Nghĩa Thiên thóa mạ!
Hoa Nghĩa Thiên xoay người ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm, trong con mắt lạnh lẽo hiện lên sát ý Vương Lạc!
Tác dụng quân Cận vệ cũng không phải chuyên môn để bảo vệ những quyền quý này, chức trách ở đây là thực hiện thỏa thuận giữa Thiên cung và Thủy Hành cung, phòng ngừa có người xông qua chạy loạn, đương nhiên cũng kiêm việc giữ gìn trật tự nơi này. Huống hồ đại lục này lớn như vậy, cũng không thể đóng trọng binh ở khắp nơi, chỉ có thể bố trí nhân thủ hình lưới, phòng ngừa có người quấy rối.
Quy củ đã định ra, gây sự ở đây bắt lấy giết không tha, không ai dám gây sự tại nơi này, nhưng Vương Lạc muốn làm như vậy, quả thực là không coi ai ra gì.
- Đã thông báo cho người bên ngoài chưa? Hoa Nghĩa Thiên lạnh lẽo hỏi một câu.
Tướng lĩnh bên cạnh nói:
- Đã thông báo chặn lại bắt lấy!
- Nếu như chống cự, giết không tha!
Hoa Nghĩa Thiên hờ hững nói, hắn vốn không muốn vọng động như vậy. Nếu như Vương Lạc bó tay chịu trói hắn nhất định sẽ tra rõ ràng. Nhưng Vương Lạc lại chạy trốn, đây rõ ràng là có tật giật mình, đương nhiên hạ sát lệnh, giết cũng là giết uổng!
Quay đầu lại nhìn về phía người bị hại, nói:
- Xác nhận xem đã xảy ra chuyện gì!
Quân Cận vệ lập tức có một đám người đi lên, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Tra Như Diễm hét muốn chém Vương Lạc thành muôn mảnh, lấy ra tinh linh liên hệ Bàng Quán, đương nhiên muốn đề người đàn ông của mình báo thù rửa hận cho con gái!
Đối với nàng mà nói, bình thường phong quang vô hạn, nhưng xảy ra chuyện này trước mặt mọi người, quả thực vô cùng nhục nhã!
Trên thực tế cho dù là người bình thường, ai cũng không chịu nổi chuyện này!
Mà hộ vệ Bàng gia bên ngoài nhận được truyền lệnh lập tức tập kết, mấy trăm ngàn nhân mã tập kết xung kích, đặc biệt nhìn thấy Vương Lạc, không thèm đếm xỉa tới chặn lại truy sát, xông thẳng vào phòng ngự tập kích Bắc quân.
Nhận được lệnh, nhân mã quân Cận vệ cũng xông tới muôn bắt người.
Vương Lạc nào dám rơi vào trong tay những người này, vội vã chạy tới nơi tập kết trọng binh Bắc quân, đây là ý của Hạo Đức Phương, để hắn đầu hàng Bắc quân.
Hắn một thân một mình lưu vong, hết cách rồi, xảy ra chuyện như vậy, ai dám giúp hắn, cho dù là người bên hắn.
Tướng lĩnh trấn thủ Bắc quân nhận được tin tức tinh linh từ bên trên truyền tin, cố gắng bảo vệ Vương Lạc, lập tức dần Vương Lạc rời đi. Nếu như không được vậy hãy để Vương Lạc tự sinh tự diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận