Phi Thiên

Chương 1518: Có tang vẫn lấy được (Thượng)

- Ngươi... Khấu Văn Lam, ngươi cứ chờ đó cho ta.
Hạ Hầu Long Thành thiếu chút nữa phun nước bọt lên mặt Khấu Văn Lam, tay vung đao lên, chém đôi một cái trụ của đình, sau đó lại quát mấy tên thủ hạ:
- Chúng ta đi.
Cứ như vậy hắn nổi giận đùng đùng dẫn người rời đi.
Khấu Văn Lam huơ huơ cái khăn tay tiễn đối phương, miệng còn không ngừng nói cái gì mà đi thong thả, Miêu Nghị nhìn thấy vậy nổi cả da gà. Hắn có cảm giác như Từ mụ mụ tiễn khách vậy. Trái lại, những người khác dường như đã sớm quen với bộ dáng này của Khấu Văn Lam.
Vừa quay đầu lại, vẻ mặt Khấu Văn Lam đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, khiển trách đám người Miêu Nghị:
- Còn ăn uống gì nữa? Tên cẩu hùng này tiểu nhân có thù tất báo, còn không nhanh đi về đề phòng một chút cho ta?
Sau đó hắn lại quay đầu nói với Phó thống lĩnh bên người:
- Đi thủ thành cung mời Nhị tổng quản tới đây một chuyến.
Mọi người rời đi, Miêu Nghị đi tính tiền. Kết quả chưởng quầy Đông Hoa viên không lấy tiền, nói coi như là chúc mừng Miêu Nghị mới thăng chức một phen. Kính xin hắn về sau chiếu cố bọn họ nhiều hơn.
Miêu Nghị cười trừ. Như vậy hôm nay mời khách, lại mờ ca kỹ tới ca múa một phen cuối cùng cũng không tốn một chút tiền nào.
Trở lại phủ thống lĩnh, vừa mới tiến vào cửa đã bị một gã tiểu binh kéo đi. Nói là tới gặp mặt sáu vị tiểu tướng khác.
Miêu Nghị, Từ Đường Nhiên, Bộ Liên Trung, Hứa Đức, Khổng Phi Phàm, Thiệu Đăng Nghiễm, La Vạn Quan. Bảy vị tiểu tướng ngồi chung một bàn. Miêu Nghị vừa mới vào bàn đã kỳ quái lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy?
Bộ Liên Trung nói:
- Thống lĩnh đại nhân nói, tên Hạ Hầu Long Thành kia nhất định sẽ tới báo thù. Đêm nay không được yên bình, phải thành thành thật thật chờ xem đối phương ra chiêu gì.
La Vạn Quang thở dài:
- Đây là thời khắc mấu chốt, xem đại nhân và Hạ Hầu Long Thành kia ai có thể lên làm Đại thống lĩnh. Nếu như để cho Hạ Hầu Long Thành lên làm, không cần phải nói. Thiên nhai nhất định không có chỗ cho đại nhân sống yên ổn. Hạ Hầu Long Thành nhất định sẽ bức đại nhân, như vậy chúng ta cũng thảm. Đến lúc đó Hạ Hầu Long Thành kia không chơi chết chúng ta mới là lạ.
- Tình huống như thế nào?
Miêu Nghị chấn động. Đừng dọa ta chứ? Hạ Hầu Long Thành làm Đại thống lĩnh Thiên nhai, nói đùa gì vậy? Hắn vội hỏi:
- Cái gì mà thời khắc mấu chốt?
- Ngươi không biết?
Bộ Liên Trung kinh ngạc nói một câu, hắn chợt nhớ tới tiểu tử này mới tới, không biết cũng là chuyện bình thường. Hắn chỉ tay về phía Thủ Thành cung, nói:
- Còn không phải do linh sủng Thiên Diện Yêu hồ của Bích Nguyệt phu nhân tạo thành hay sao? Hồ ly tinh này đang yên đang lành lại luôn nghĩ tới chạy trốn. Lúc nào không chạy lúc này lại chạy.
Thiên Diện Yêu hồ? Miêu Nghị khẽ giật mình. Không nói tới hồ ly tinh hắn cơ hồ cũng quên mất. Chỉ là chạy thì có liên quan gì tới chuyện này, hắn kỳ quái hỏi:
- Ai làm đại thống lĩnh thì có liên quan gì tới hồ ly tinh? Chẳng lẽ ai tìm được hồ ly tinh kia sẽ là Đại thống lĩnh sao?
Chính Khí tạp hóa phô làm sao có được, hắn là người hiểu rõ nhất. Cũng là bởi vì tìm được đầu hồ ly tinh kia.
Từ Đường Nhiên lắc đầu nói:
- Đại nhân là người có bối cảnh, việc này tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng. Làm thủ hạ của Bích Nguyệt phu nhân lâu như vậy, vốn nên sớm được đề bạt. Nhưng mà khó khăn ở chỗ Hạ Hầu Long Thành kia cũng là người có bối cảnh. Hai người đều vì chức Đại thống lĩnh Thiên nhai mà ra sức. Cho nên lúc đề bạt cũng làm khó Bích Nguyệt phu nhân. Đề bạt người này đắc tội người kia, đề bạt bên kia đắc tội bên này. Cho nên phu nhân luôn kéo dài, muốn không đắc tội với cả hai bên. Lần này hồ ly tinh kia lại chạy, tự nhiên Bích Nguyệt phu nhân sai người đi tìm. Vì vậy Đại thống lĩnh mang theo một đám nhân mã đi tìm, ai ngờ còn chưa tìm được thì đã gặp phải một quỷ tu gọi là Hắc Vương. Tên quỷ tu to gan lớn mật này không ngờ lại dám động vào thiên binh, giết hơn mười người rồi trốn đi. Bị Thiên đình trách cứ, Bích Nguyệt phu nhân tự nhiên giận chó đánh mèo lên người Đại thống lĩnh. Kỳ thực cũng không có liên quan tới Đại thống lĩnh. Nhưng mà có tin tức nói Bích Nguyệt phu nhân muốn nhân cơ hội này cho Đại thống lĩnh thuyên chuyển vị trí. Muốn mượn bối cảnh của đại nhân và Hạ Hầu Long Thành kia làm dịu trách cứ bên Thiên đình. Tiếng gió vừa ra, đại nhân và Hạ Hầu Long Thành đều chờ lệnh đi đuổi bắt quỷ tu kia. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì Bích Nguyệt phu nhân luôn do dự.
La Vạn Quang cũng gật đầu nói:
- Hôm nay đại nhân và Hạ Hầu Long Thành đều đang xắn tay áo lên, đợi tới lúc Bích Nguyệt phu nhân lên tiếng. Nếu ai có thể giải quyết tên quỷ tu kia, đoán chừng vị trí Đại thống lĩnh sẽ được Bích Nguyệt phu nhân giao cho người đó. Thử hỏi việc này nếu như để cho Hạ Hầu Long Thành kia thực hiện được, đại nhân sao có thể cúi đầu nghe lệnh dưới trướng Hạ Hầu Long Thành được chứ? Đến lúc đó cho dù không bị giày vò chết thì cũng nhục nhã chết. Đại nhân nhất định sẽ rời khỏi nơi này tránh chịu nhục. Chúng ta ở lại sẽ thảm.
Thì ra là như vậy. Trong lòng Miêu Nghị cảm thấy lạnh lẽo, thầm hỏi sao mình lại xui xẻo như vậy. Dâng ra hai thành cổ phần tạp hóa phô để tự bảo vệ mình. Ai ngờ cuối cùng vẫn có khả năng rơi vào trong tay Hạ Hầu Long Thành.
Nhưng mà nghĩ lại có lẽ là hắn lo xa. Chuyện này còn chưa quyết định xong. Lại nói, chỉ bằng vào tên đần độn như Hạ Hầu Long Thành này quả thực không phải là đối thủ của Khấu Văn Lam. Khả năng Khấu Văn Lam làm Đại thống lĩnh lớn hơn Hạ Hầu Long Thành.
Vừa mới nói chuyện xong thì bên ngoài đột nhiên có một người chạy tới nói thầm bên tai Hứa Đức một tiếng.
Hứa Đức cười hắc hắc một tiếng, vỗ bàn phanh một cái, vung tay lên:
- Giặc tới, chuẩn bị đi.
Giặc? Cái gì giặc? Miêu Nghị vẫn còn sững sờ, sáu vị tiểu tướng khác đã đi ra ngoài. Nhưng mà hắn cũng nhanh chóng kịp phản ứng. Thiên Nhai còn có ai dám chạy tới phủ thống lĩnh khu Đông thành nháo sự chứ? Trừ Hạ Hầu Long Thành ra nhất định không còn ai khác. Có thể nói là vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn phát hiện ra Hạ Hầu Long Thành kia quá thảm, người ta bên này đang mở miệng túi ra chờ hắn chui vào.
Hắn cũng ước gì Khấu Văn Lam thu thập Hạ Hầu Long Thành tới thảm, hắn nhanh chóng chạy ra ngoài xem náo nhiệt. Vừa ra khỏi cửa đã bị Từ Đường Nhiên truyền âm gọi lên, cùng lên trên nóc nhà chờ.
Trong màn đêm, rất nhanh xuất hiện mấy bóng người lén lén lút lút. Miêu Nghị truyền âm nói:
- Tới rồi.
Từ Đường Nhiên ấn vai hắn xuống, nói:
- Không vội, ý của thống lĩnh là trước hết để cho bọn chúng đắc thủ rồi lại ra tay.
Chỉ chốc lát sau, năm sáu tảng đá lớn đều bị ném vào trong. Tảng đá từ trên trời ầm ầm rơi xuống chính điện. Đám người Miêu Nghị trơ mắt nhìn chính điện ầm ầm sụp đổ, vô số đồ vật bắn tứ tung.
- Ngươi nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận