Phi Thiên

Chương 411: Địa điểm quyết chiến

- Bằng thực lực Dương thiếu hẳn sẽ lấy được hạng nhất!
- Yến Bắc Hồng, có một số việc ngươi không hiểu, chỉ cần không mất thể diện là được. Đại Ma Thiên lấy hạng nhất chưa chắc là chuyện tốt, ở đại gia tộc cũng có phiền não của đại gia tộc, có nói ngươi cũng không hiểu. Chỉ có việc bảo vệ an toàn cho Miêu huynh đệ là quan trọng nhất, cho dù là trở về có chuyện gì cũng có người đứng ra gánh vác...
Bên ngoài loáng thoáng truyền tới tiếng Vân Phi Dương và Yến Bắc Hồng nói chuyện, làm Miêu Nghị đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa khẽ nhúc nhích mi mắt.
Càng ngày Miêu Nghị càng không hiểu nổi Yến Bắc Hồng, trước khi chưa gặp Vân Phi Dương, Yến Bắc Hồng không có hứng thú đối với vòng định vị, chỉ để ý chuyện tu luyện. Thế nhưng sau khi gặp Vân Phi Dương, chỉ cần Vân Phi Dương vừa ra ngoài, Yến Bắc Hồng nhất định cũng ra theo phụng bồi, nói là nịnh hót cũng không quá đáng. Tựa hồ chuyện tu luyện cũng không quan trọng đối với y, bây giờ còn quan tâm tới chuyện Vân Phi Dương cướp đoạt vòng định vị.
Nếu như nói ngay từ đầu Yến Bắc Hồng lo lắng Vân Phi Dương không liệt y vào phạm vi bảo vệ nên ra sức lôi kéo quan hệ, như vậy còn có thể chấp nhận được, hiện tại đã không cần lo về chuyện này nữa, vì sao còn phải làm như thế!? Miêu Nghị cảm thấy tựa hồ Yến Bắc Hồng rất quan tâm tới chuyện lôi kéo quan hệ với Vân Phi Dương, tựa hồ quên mình là tu sĩ Tiên Quốc, có hơi quá đáng…
Đột nhiên trên không vang lên tiếng vút, một cái bóng cấp tốc phi hành xẹt qua. Vân Phi Dương cùng Yến Bắc Hồng đứng trên bờ cát nhất tề ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người lướt qua không trung tiện tay ném một thứ gì xuống dưới.
Ầm, cát trên bờ biển văng tung tóe, người bay trên không đã đi xa không thấy bóng dáng.
Hai người lộ vẻ nghi ngờ, đi tới hố cát nổ tung nhìn xem, chỉ thấy một miếng ngọc điệp cắm dưới đó.
Miêu Nghị cùng bốn tên thủ hạ Vân Phi Dương đều nghe tiếng vọt ra, Vân Phi Dương xòe rộng bàn tay hút ngọc điệp vào trong tay, sau khi xem qua chợt hùng hùng hổ hổ nói:
- Có chuyện rồi, chư vị, muốn trốn ở chỗ này đến khi Kham Loạn hội kết thúc là không có khả năng, các ngươi xem một chút đi!
Tiện tay ném ngọc điệp cho Yến Bắc Hồng.
Mấy người thay phiên xem qua, sắc mặt Miêu Nghị cùng Yến Bắc Hồng có hơi ngưng trọng, đây là pháp chỉ Tây Tú Tinh cung truyền tới.
- Hơn hai vạn người tập trung trên đảo nhỏ như vậy, đây là muốn ép mọi người phân ra thắng bại sao?
Miêu Nghị hỏi.
- Nhất định là như vậy.
Vân Phi Dương ra vẻ không sao cả, còn vui vẻ nói:
- Không nghĩ tới Kham Loạn hội cũng sắp kết thúc, còn có nhiều người sống như vậy, không biết năm nhà kia làm ăn kiểu gì… Bất quá nói đi thì nói lại, Tây Tinh hải lớn như vậy, mọi người đều chơi trò trốn tìm, muốn bắt hết tất cả cũng không có khả năng, như vậy kết thúc sớm một chút cũng tốt.
Quay đầu lại nói với Miêu Nghị:
- Không cần lo lắng, có ta ở đây, bảo đảm hai người các ngươi không có chuyện gì.
Kế đó y lại khoát tay nói với mọi người:
- Từ đây tới địa điểm chỉ định đường xá xa xôi, sợ là phải mất chừng một tháng, mọi người thừa dịp sớm động thân đi, đừng chậm trễ thời gian, nếu không chấp pháp Tây Tú Tinh cung cũng sẽ không nể mặt ta. Lão đầu Phục Thanh kia không dễ chọc, đó là người từng động thủ vài lần với gia gia ta.
Miêu Nghị cùng Yến Bắc Hồng nghe vậy kinh hãi trong lòng, người động thủ vài lần với Ma Thánh Vân Ngạo Thiên còn có thể còn sống sót chắc chắn không đơn giản.
Mấy người lập tức bỏ đảo rời đi, bất quá quãng đường dài đến hơn một tháng nhờ có Lưu Vân Sát của Yến Bắc Hồng mà rút ngắn thật nhiều. Điều này làm cho Vân Phi Dương rất là tán thưởng, trên đường Yến Bắc Hồng vẫn tỏ ra hết sức nhiệt tình với Vân Phi Dương.
Trong lúc lặn dưới biển, Vân Phi Dương nói chuyện phiếm với Yến Bắc Hồng, thỉnh thoảng liếc nhìn Miêu Nghị ngay cả chút thời gian này cũng không chịu bỏ qua vẫn tranh thủ thời gian tu luyện, lắc đầu nói:
- Tên này không biết hưởng thụ cuộc sống là gì cả, hoàn toàn là một kẻ chỉ biết điên cuồng tu luyện, suy đoán không có nữ nhân nào chịu được. Xem ra ta phải suy đi tính lại cẩn thận một chút, không thể biết rõ là hang lửa còn đẩy tỷ tỷ ta vào…
Quay đầu lại giơ tay lên vỗ vào vai Yến Bắc Hồng:
- Lão Yến, ngươi cũng biết hưởng thụ, người ta sao thể chìm trong tu luyện cả đời như vậy, lúc nên thả lỏng thì phải thả lỏng.
Yến Bắc Hồng nghĩ thầm ngươi chỉ giỏi chỉ tay năm ngón nói cho sướng miệng, không phải ai cũng có được điều kiện tốt như ngươi, ai mà không muốn hưởng thụ cuộc sống??? Nhưng mấu chốt là không có điều kiện, không cố gắng tu luyện có thể mất cả tính mạng, nhưng ngoài miệng y vẫn cười nói:
- Miêu lão đệ đây là có lòng cầu tiến!
- Muốn cầu tiến quá dễ dàng, chỉ cần cưới tỷ tỷ ta là được!
Vân Phi Dương xì một tiếng.
Yến Bắc Hồng không biết nói gì, không biết tên này là nhìn trúng điểm nào của Miêu Nghị, lại lôi kéo nhiệt tình như vậy, cứ mãi đem tỷ tỷ mình ra gả cho Miêu Nghị, làm hại Miêu Nghị cũng không dám tiếp cận tên này.
Yến Bắc Hồng ít nhiều có chút buồn bực, quan hệ giữa ta và ngươi kém hơn Miêu lão đệ chỗ nào, vì sao ngươi không bảo ta cưới vị tỷ tỷ nào của ngươi??? Chẳng lẽ dung mạo Yến Bắc Hồng ta lại kém cỏi như thế?!
Giữa vùng biển cả mênh mông sóng xanh vạn dặm, có một hòn đảo an nhiên bất động.
Đảo này không có tên, thật sự là Tinh Tú Hải quá nhiều hải đảo, thường là hải đảo có động phủ chiếm cứ mới có thể lấy tên động phủ để gọi hải đảo, hoặc giả là đảo có diện tích lớn mới có tên. Loại hải đảo địa thế không hiểm ác lại không có bất kỳ chỗ đặc thù nào giống như vậy, trên Tinh Tú Hải đâu đâu cũng có, cũng không có tên.
Lưu Vân Sát từ đáy biển lướt sóng ra, bọn Vân Phi Dương cỡi vật cỡi bay lên không rơi xuống đất lên bờ, có thể thấy xung quanh có rất nhiều tu sĩ đang lục tục lên bờ.
- Vì sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy, nhiều người như vậy chạy tới, vì sao ngay cả một chút động tĩnh đánh nhau cũng không nghe được?
Vân Phi Dương kinh ngạc kêu lên, phất tay chỉ về phía một cái gò đất không cao lắm. Trên đảo này cũng không có nhiều núi cao, y cỡi Phong Ma Ngưu dong ruổi phía trước, bọn Miêu Nghị đi theo phía sau.
Mọi người chạy lên trên gò quan sát, có thể thấy từ đầu này đến đầu kia đảo, hơn hai vạn người chen trên đảo này, không gian di chuyển cũng không lớn, long câu phóng hết tốc độ rất nhanh là có thể chạy đến đầu kia. Lên này đảo thật sự là muốn trốn cũng không được, chỉ có thể một mất một còn với nhau.
Có vẻ đây là quyết sách trừng phạt của ban tổ chức Kham Loạn hội đối với đa số tu sĩ chỉ lo trốn tránh. Tập trung các ngươi lại trên đảo này, để xem các ngươi còn trốn đi đâu được…
Chuyện khiến cho bọn Vân Phi Dương ngạc nhiên là, có thể nhìn thấy trên sáu ngọn núi ở sáu phương hướng khác sau trên đảo đều được dựng lên một lá cờ lớn, trên mỗi lá cờ đều có chữ, bao gồm Tiên Quốc, Quỷ Quốc, Phật Quốc, Vô Lượng quốc, Yêu Quốc và Ma Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận