Phi Thiên

Chương 3087: Không tha thì thế nào? (2)

Đại quân Vưu tộc sợ ngây người, sau khi khiếp sợ có người giận dữ hét:
- Vương! Giết bọn chúng đi.
Có người thậm chí không để ý có lệnh vua không, đã gào thét hướng tộc nhân của mình gáo thét:
- Theo ta sát!
Kiếm trong tay Miêu Nghị kề lên cổ Vưu huyền, Long Tín lập tức hướng phía sau đại quân phát ra thủ thế, đao kiếm trên tay đại quân U Minh lập tức bị gác trên cổ đệ tử Vưu tộc.
Trong chốc lát, âm thanh hoảng sợ tiếng thét chói tai, âm thanh khóc rống lại vang lên.
- Dừng tay!
Vưu Vương tranh thủ thời gian lao ra nộ quát một tiếng.
- Vương! Cứu chúng ta...
Không cần nàng quát bảo ngưng lại, đội quân sắp lao ra nhìn hơn mười vạn nam nữ lão ấu Vưu tộc sắp rơi đầu đã sợ ném chuột vỡ bình lục tục ngừng. Tráng hán cầm đầu nhìn Miêu Nghị rống giận:
- Hèn hạ. Vô sỉ!
Miêu Nghị giơ một ngón tay với đội ngũ, ba ngàn nhân mã sau lưng nhanh chóng lơ lửng lên, ba hàng tâm phá pháp cung kéo ra.
- Rút lui.
Tráng hán cầm đầu lao ra lập tức ra lệnh cho đội ngũ lui lại sau.
May bây giờ hô rút lui đã chậm, Miêu Nghị đối với những người này bất luận cái gì di động không lưu tình chút nào. Hắn lúc này thể hiện ra ý chí tuyệt không để cho đối phương cảm thấy hắn có bất kỳ kiêng kị cùng dao động nào. Nếu không là lấy tính mạng của 10 vạn đại quân làm trò đùa. Cần biết rằng hiện tại mười vạn đại quân đều bị đối phương vây quanh, ý chí của hắn cùng biểu hiện trực tiếp quyết định sĩ khí của mười vạn đại quân.
Kẻ làm tướng sát phạt quyết đoán là lúc này. Trên chiến trường, gặp thời ứng biến, thiết huyết vô tình, nhân từ đối với địch nhân hậu quả hắn không gánh nổi!
Kinh nghiệm chinh chiến lớn nhỏ qua bao nhiều lần hắn không nhớ rồi. Từ tiểu thế giới, bao nhiêu lần suất quân xuất chinh trở về, nhìn nhân mã còn lại một hồi âm đạp Dậu Đinh Vực một trận chiến đánh chính là có nhiều thảm. Bán chi hổ kỳ trên cơ bản bị đánh phế đi. Làm thống soái một đại quân, đây không phải là điều hắn muốn thấy. Làm thống soái một đại quân, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ tận lực mang nguyên vẹn trở về. Nếu không là bất trung đối với người thuần phục yêu mến mình.
Cho nên sắc mặt hắn chìm lạnh mũi kiếm cầm trong tay một lần nữa đưa tới phía trước, phát lệnh tiến công. Bang bang như bắn liên hồi mũi tên bắn ra gây nên tiếng vang. Ba mũi tên phát ra cùng một lúc, ba ngàn tấm phá pháp cung gần vạn đạo lưu tinh mũi tên hóa thành lưu quang cuồng bạo bắn ra.
Người phía đối diện đang lui về phía sau lập tức loạn thành một đoàn, gấp gáp không ngớt ầm ầm tiếng nổ vang, có người cuống quít cầm thuẫn chống cự, có người phát ra tiếng kêu thảm.
Mười mấy người cuống quýt cầm thuẫn chắn trước mặt tráng hán kia. Nhưng bị mũi tên dày đặc bắn mở ra, tráng hán bị trấn động thổ huyết run run một hồi, trên người bị mũi tên chọc vào giống như con nhím, bật lên phản hồi mũi tên lôi ra từng đại phun ra huyết. Gần vạn mũi tên đều hướng người cầm đầu này hậu quả có thể nghĩ.
Trong tinh không lại để mấy trăm cổ thi thể, những người còn lại sợ hãi lui về.
- Ngưu Hữu Đức!
Vưu Vương xinh đẹp như nữ thần hình tượng đều không có, gần như điên cuồng chỉ vào Miêu Nghị gào rú.
Đại quân Vưu tộc nguyên một đám hai mắt tóe lửa hận không thể xông lên phanh thây xé xác Miêu Nghị. Nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, tánh mạng của hơn mười vạn nam nữ lão ấu của Vưu tộc đều đang dưới đao của Miêu Nghị. Trơ mắt nhì Vưu Huyền nói không nên lời, người có cảm giác sắp bị tra tấn điên rồi. Nếu như còn có cơ hội sống sót, đời này y cũng không muốn nhìn Ngưu Hữu Đức này.
Miêu Nghị giống như Ma Vương giết người không chớp mắt, bình tĩnh nói:
- Ngưu mỗ nói lại lần nữa, giao Từ Đường Nhiên hoặc nếu không đừng trách Ngưu mỗ cầm tánh mạng của bọn hắn cho Từ Đường Nhiên chôn chung.
Đúng lúc này Vưu U đã đến, là bị kéo đến cùng vài tên trưởng lão Vưu tộc khác, tóc dài mất trật tự, cả người có loại cảm giác hoang mang lo sợ. Nhìn tinh cầu còn đang bị hỏa hoạn thiêu đốt lại nhìn thi thể người Vưu tộc trong tinh không. Vẻ mặt sầu thảm.
Sự tình huyên náo không thể vãn hồi xong nàng nghĩ tới trốn đấy. Trốn đến một tinh hải mênh mông xa lạ không quay lại nữa. Nhưng con trai của nàng lại ở trong tay Ngưu Hữu Đức. Còn rất nhiều người Vưu tộc còn trong tay Ngưu Hữu Đức, nàng cuối cùng không trốn.
Lúc này nàng không dám đối mặt với ánh mắt của người. Thấy được vẻ mặt thê thảm của con trai đối diện đại khái đoán được người cầm đầu đối diện là Ngưu Hữu Đức, đột nhiên lệ rơi đầy mặt cười thảm nói:
- Ngưu Hữu Đức, có lỗi gì do một mình ta gánh chịu, không liên quan đến tộc nhân của ta, để bọn hắn đi.
Được biết ý bảo biết rõ người này là Vưu U hậu, Miêu Nghị nói:
- Ngươi chính là một cái ti tiện mệnh không gánh nổi, giao Từ Đường Nhiên ra đây, ta liền thả bọn hắn, nếu không đừng mơ có ai sống rời đi.
- Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Vưu Vương nổi giận nhìn chằm chằm Vưu U.
Vưu U chậm rãi quay người khóc đem chuyện xảy ra nói ra không có bất kỳ giấu diếm nào.
Truyền âm phạm vi không lớn, chỉ vẻn vẹn mấy người quanh Vưu Vương nghe được, nhưng chân tướng sự tình lại làm cho những người này tức giận đến lạnh run, nguyên một đám thực hận không thể phanh thây xé xác nàng.
- Ngươi...
Vưu Vương chỉ về phía nàng, bộ ngực dồn dập phập phồng, cuối cùng đè nén lửa giận. Hiện tại đúng là nhất trí đối ngoại. Sự tình nội bộ Vưu tộc sau lại nói, lần nữa chăm chú nhìn Miêu Nghị, lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn người trong tay Doanh gia, ngươi bây giờ thả người Vưu tộc ta có thể cho rằng chưa xảy ra việc gì. Lúc này cam đoan, Vưu tộc tuyệt không truy cứu, muốn người tự mình đi tìm Doanh gia đi, lập tức thả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận