Phi Thiên

Chương 287: Tiếng Thét Trấn Ất Điện (Hạ)

Thiên nhi biết hắn đang nói đùa, cũng lập tức làm bộ cầu xin tha thứ:
- Không dám lừa gạt ngài, nô tỳ nói thật.
Miêu Nghị vuốt ve má nàng sau đó buông tay ra, lắc lắc đầu:
- Các ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, hai mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh ta, làm sao ta lại không động lòng cho được. Bất quá ta có tâm sự khác, đợi sau khi ta hoàn thành tâm sự này…
Hắn lại giơ tay kia ra nâng cằm Tuyết nhi:
- Các ngươi vốn chính là người của ta, là thịt bày ra sẵn trước mặt ta, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, Tuyết nhi ngươi nói có đúng hay không?
Lúc ba người ở riêng với nhau cũng không cứng nhắc như khi ở trước mặt mọi người, cho dù là có thể cứng nhắc nhất thời cũng không thể cứng nhắc được mười năm. Dù sao cũng thường xuyên va chạm thể xác, nói những lời trêu đùa như vậy cũng là chuyện thường.
Ngược lại Tuyết nhi mặc cho hắn nắm cằm mình, lộ vẻ tò mò nói:
- Ngài muốn làm gì?
Miêu Nghị véo mũi nàng một cái, nghiêng người tựa đầu vào bộ ngực đầy đặn của nàng, một chân đưa lên khỏi mặt nước gác lên đầu vai Thiên nhi, lim dim cặp mắt tỏ vẻ hưởng thụ, cố ý đổi chủ đề nói:
- Bàn tay các ngươi có rất nhiều vết chai, không cẩn thận còn tưởng rằng tay nam nhân đang tắm rửa cho ta…
Hai nàng phì cười, cũng không hỏi nhiều gì nữa, biết hắn không muốn đề cập chuyện này...
-----------
Trấn Ất điện đứng sừng sững trên đỉnh núi, tắm rửa ánh vàng mặt trời lên.
- A….
Đột nhiên một tiếng thét dài từ bên trong cung điện ầm ầm truyền ra, vang vọng giữa quần sơn, làm kinh động bốn phía chim bay tứ tán. Tất cả ánh mắt xung quanh dãy núi đều tập trung về phía này, đám thủ vệ ở cửa cung cũng quay đầu lại nhìn vào trong cung.
Bên trong tẩm cung điện chủ, Thiên Vũ và Lưu Tinh bước nhanh về hướng tĩnh thất điện chủ tu luyện, mới vừa đi tới cửa liền bắt gặp Hoắc Lăng Tiêu phấn chấn tinh thần đi ra, chỉ thấy Mi Tâm Hoắc Lăng Tiêu nở rộ quang ảnh một đóa hoa sen màu đỏ sáu cánh.
Quả nhiên như vậy, Thiên Vũ, Lưu Tinh lộ ra vẻ hết sức vui mừng, song song quỳ một chân trên đất hành lễ:
- Chúc mừng điện chủ, chúc mừng điện chủ!
Hoắc Lăng Tiêu cười ha hả, cười thống khoái, đến tu vi cảnh giới này, muốn tiến thêm một bước vô cùng gian nan chật vật, từ Hồng Liên ngũ phẩm đến Hồng Liên lục phẩm tốn chừng hơn ba trăm năm, đây đã coi như là nhanh.
Nhất thời đột phá, tâm trạng uất ức trong lòng hơn ba trăm năm không nhịn được lấy tiếng thét dài phát tiết, có thể nói sung sướng hết sức, toàn thân sảng khoái.
- Không cần đa lễ!
Hoắc Lăng Tiêu đưa tay đỡ hờ một cái, sải bước đi về phía trước nói:
- Đưa một phần thiệp cho Ô Mộng Lan, bảo nàng tới đây chúc mừng cho bản tọa, bản tọa muốn mời nàng một chén rượu mừng!
Thiên Vũ, Lưu Tinh hé miệng cười một tiếng, biết điện chủ đây là chọc tức Ô Mộng Lan, hoặc là muốn lên mặt với Ô Mộng Lan. Nhớ trước đây điện chủ theo đuổi Ô Mộng Lan đã lâu, đáng tiếc vẫn không thể đắc thủ.
- Dạ!
Hai người nhất tề đáp ứng.
Đi vào bên trong phòng khách, hai tay Hoắc Lăng Tiêu giũ vạt trường bào ngồi ở chính vị, phất tay nói:
- Hôm nay là ngày đại hỷ, sao có thể không rượu!
Lưu Tinh lập tức lấy từ bên trong nhẫn trữ vật ra một vò rượu ngon, hai tay dâng lên.
Bàn tay Hoắc Lăng Tiêu chộp tới, ngửa đầu điên cuồng uống, mặc cho rượu chảy theo dọc hai bên hàm ướt đẫm thân thể, chỉ vì thống khoái.
Thế nhưng uống được một nửa lại đặt vò rượu xuống lắc đầu nói:
- Rượu không đủ ngon, từ sau khi uống rượu của tên hiền đệ tiện nghi của ta, dường như rượu Trấn Ất điện chúng ta không còn ngon nữa, lệnh cho Đông Lai động dâng lên rượu ngon cho ta ăn mừng!
Hai nàng nhìn nhau, Thiên Vũ hỏi:
- Điện chủ thật sự lệnh cho Đông Lai động dâng rượu ngon lên sao?
- Không được sao?
Hoắc Lăng Tiêu Luôn luôn trầm ổn dang hai cánh tay, lấy khí thế tùy ý ngạo cuồng ôm thiên hạ nói:
- Toàn bộ cảnh nội Trấn Ất điện, duy ngã độc tôn, ai dám không theo? Đừng nói chỉ là rượu ngon, muốn đầu của người nào cũng chỉ cần tiện tay thu lấy!
Thiên Vũ biết lúc này tâm trạng y không tệ, cũng không nỡ làm mất nhã hứng của y, nhưng vẫn nhắc nhở nói:
- Điện chủ, động chủ Đông Lai động đổi người rồi, tên Miêu Nghị kia đã bị Dương Khánh cách chức làm mã thừa, ngài quên rồi sao?
Ặc...
Lời nhắc nhở của nàng khiến cho Hoắc Lăng Tiêu sững người.
Không sai, y chính là Tiếu Ất Chủ mà Miêu Nghị từng gặp trong vườn mai sau Trấn Ất điện, cưỡng ép bức bách kết bái huynh đệ.
Miêu Nghị chỉ là vì nhất thời thoát thân, ném lại một vò rượu ngon cho đối phương rồi bỏ chạy.
Đối với Miêu Nghị mà nói, vị Đại ca kết bái này có cũng được, không có cũng không sao, không hề để ý.
Hoắc Lăng Tiêu cũng hiểu chuyện này, đương nhiên y cũng không thèm để ý tới một tên động chủ Đông Lai động nho nhỏ làm gì. Chuyện kết nghĩa vườn mai chỉ xem như là một trò đùa dở khóc dở cười, cũng không hề coi trọng vị hiền đệ kia chút nào.
Y đường đường là điện chủ Trấn Ất điện, dĩ nhiên sẽ không để cho người ngoài biết y và một động chủ nho nhỏ phía dưới là huynh đệ kết nghĩa.
Tin tức truyền đi đối với Miêu Nghị sẽ được thơm lây, không cần chịu trách nhiệm gì, năng lực có hạn, cũng không chịu trách nhiệm được, không có bất kỳ gánh nặng trong lòng.
Nhưng đối với Hoắc Lăng Tiêu, một khi tin tức tiết lộ y sẽ có chút khó xử. Thân là đường đường điện chủ, tay cầm quyền to, không chiếu cố huynh đệ kết nghĩa mình cũng khó ăn khó nói.
Đó là lý thuyết, nếu quả thật là huynh đệ kết nghĩa thật tâm thật ý, dĩ nhiên Hoắc Lăng Tiêu sẽ chiếu cố, nhưng giữa y và Miêu Nghị coi là huynh đệ kết nghĩa kiểu gì? Phải thêm gánh nặng một tên huynh đệ không ra hình dáng gì như vậy sao, không bằng tiếp tục coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Như thế, đường đường điện chủ chỉ định Đông Lai động địa vị cách xa mười vạn tám ngàn dặm dâng lên rượu ngon sẽ là chuyện gì xảy ra? Huống chi người ta đã không phải là động chủ Đông Lai động nữa, lệnh cho Đông Lai động hiến rượu, người ta chỉ là một mã thừa chưa chắc sẽ coi ra gì, y cũng không thể chỉ định một vị mã thừa nào đó hiến rượu.
Nếu thật sự làm như vậy, nhất định sẽ gây ra chuyện lớn khiến cho tất cả mọi người chú ý.
- Thôi bỏ đi, không có cũng không sao…
Hoắc Lăng Tiêu than thở một tiếng, khoát tay áo bỏ đi ý niệm cao hứng nhất thời.
-----------
Trấn Bính điện, tin vui đến từ Trấn Ất điện truyền tới.
Thị nữ Phi Vân đi tới cửa tĩnh thất gõ cửa:
- Điện chủ.
- Vào đi!
Bên trong tĩnh thất Ô Mộng Lan nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Phi Vân vào bên trong chỉ chốc lát sau, bên trong truyền tới tiếng Ô Mộng Lan hừ lạnh trầm trầm:
- Giỏi cho phường vô sỉ!
Ô Mộng Lan xuất quan với tâm trạng rất tệ, mặt không lộ vẻ gì, trở lại phòng khách ngồi xuống, cầm ngọc điệp trong tay thình lình bóp vỡ nát, tựa hồ nữ nhân này có sở thích bóp vỡ đồ.
Phi Vân hỏi:
- Điện chủ muốn đi chúc mừng sao?
- Chúc mừng… chẳng lẽ ta còn phải mang theo lễ vật tới chúc mừng Hoắc Lăng Tiêu?!
Ô Mộng Lan liếc nàng một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận