Phi Thiên

Chương 646-2: Chịu không được lão Nhị (2)

Tử Dương tiên sinh cũng là không phục phán thua, đại náo Linh Lung tông, kết quả bị đánh thành trọng thương, trục xuất khỏi Linh Lung tông, nghe nói nếu không phải chưởng môn Mạc Danh cố ý bảo vệ hắn, Tử Dương tiên sinh sợ là cũng khó giữ được tính mạng. Nhưng nói đi thì nói lại, bề ngoài của Tử Dương tiên sinh đích xác là quá hèn mọn, vẻ mặt gian xảo, thật sự không dám khen tặng, nếu ta là Mạc Quân Lan cũng chưa chắc sẽ chọn hắn.
Miêu Nghị có chút khó chịu nói:
- Lão Bản Nương, làm sao ngươi lại trông mặt mà bắt hình dong như thế?
Lão Bản Nương lập tức an ủi: - Ngưu Nhị, ta không ủy khuất, bề ngoài của ngươi rất tốt, rất hợp khẩu vị của ta, nếu không ta cũng sẽ không khiến ngươi phải nhìn trộm đúng không?
Đúng là không chịu được nữ nhân này! Miêu Nghị phát hiện bất kỳ người nào của Vân gia mà hắn từng gặp qua đều không có ai bình thường, liếc mắt, lại hiếu kỳ nói:
- Làm sao ngươi biết Tử Dương tiên sinh vẻ mặt gian xảo, ngươi đã từng gặp hắn sao?
Bởi vì hình dung mà Lão Bản Nương miêu tả đích xác là Yêu Nhược Tiên.
Lão Bản Nương thừa nhận nói:
- Từng gặp qua! Còn không chỉ gặp một lần. Tử Dương tiên sinh từng trà trộn một thời gian ngắn ở Lưu Vân Sa hải, dùng cách luyện chế pháp bảo cho người ta mà kiếm sống, vào lúc thanh danh lên cao, tài nguyên mở rộng, lại đột nhiên tuôn ra chuyện hắn tham ô tài liệu luyện bảo của khách nhân, cũng không biết tham ô tài liệu luyện bảo của người nào, tóm lại là bị người ta đuổi giết trốn vào khách sạn Phong Vân tị nạn. Hắn cũng thật xui xẻo, còn không phải là bị người ta đuổi giết một lần, trốn đi trốn lại vào khách sạn Phong Vân nhiều lần, sau này đoán chừng là không ở lại nổi Lưu Vân Sa hải nữa, sau khi lặng lẽ biến mất cũng chưa từng nghe nói qua tung tích của hắn.
Đúng là toát mồ hôi! Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ, với tính tình của lão yêu quái kia quả thật có thể làm ra chuyện tham ô tài liệu luyện bảo của khách nhân, nhìn thấy đồ trong tay hắn đã nghĩ đến chuyện bỏ vào trong túi tiền của mình, đúng là có đủ lòng tham, không trách được trốn đông trốn tây không dám ló đầu ra, hóa ra là bị người ta đuổi giết, thật là đáng đời!
Chỉ thấy Phong Bắc Trần và phu nhân Tần Tịch cùng ngồi xuống chiếc bàn trên bậc thang ngoài đại điện, vợ chồng ngồi chung với nhau, ở trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới, vợ chồng Hạng Bách Đình và Mạc Quân Lan chia ra đứng phía sau hai người làm người hầu. Còn vợ chồng chưởng môn Mạc Danh thì đi xuống mấy bậc thang, ngồi ở chỗ trống bên trái, chỗ trống bên phải vẫn để trống.
Chỉ thấy Phong Bắc Trần nghiêng đầu, không biết nói gì với Hạng Bách Đình ở phía sau, Hạng Bách Đình một mực cung kính gật gật đầu, nhanh chóng lắc mình xuống đài đến quảng trường phía dưới tìm được Thất Giới đại sư, lại không biết nói những thứ gì với Thất Giới đại sư, lại thấy Thất Giới đại sư cười khổ lắc đầu, khoát tay áo, tựa hồ cự tuyệt cái gì.
Hạng Bách Đình liên tục khuyên nhủ cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng trở lại bên cạnh Phong Bắc Trần bẩm báo, ánh mắt Phong Bắc Trần quăng về hướng Thất Giới đại sư ở phía dưới, đột nhiên lên tiếng, thanh âm không lớn, nhưng quanh quẩn trên quảng trường phía dưới:
- Thất Giới đại sư xin mời ngồi!
Thất Giới đại sư đứng lên, đáp lại nói:
- Tạ thí chủ hậu ý, có thể được thí chủ mời đến đây đã là vinh hạnh, thí chủ không cần bận tâm, bần tăng...
Hắn còn chưa dứt lời, Phong Bắc Trần đã đưa tay chỉ hướng chỗ trống bên phải phía dưới, nói lại một lần nữa:
- Đại sư xin mời ngồi!
Không biết trong lòng bao nhiêu người âm thầm sợ hãi than thở, thể diện của Thất Giới đại sư cũng chính là quá lớn, có thể được Đạo Thánh tự mình liên tiếp mời ngồi. Trong lòng Miêu Nghị cũng nói thầm, lão Nhị thật đúng là tìm một đại sư phụ không tầm thường.
Vốn trong lòng hắn còn có chút oán trách đối với chuyện Thất Giới đại sư lừa gạt lão Nhị, nhưng sau khi nghe chuyện của Thất Giới đại sư, lại thấy Thất Giới đại sư có tiếng nói quan trọng như vậy ở giới tu hành, cộng thêm nghe nói “giới môn” của Thất Giới đại sư là nhất mạch đơn truyền, lão Nhị tương lai sẽ là muốn chưởng môn giới môn, ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng không có, có thể không lo gì cả, còn có câu oán hận gì, thử hỏi giới tu hành có bao nhiêu người có thể có phúc khí như lão Nhị.
Phong Bắc Trần nể tình như thế, Thất Giới đại sư cũng chỉ có thể thầm thở dài trong lòng, nếu tiếp tục cự tuyệt chính là không thức thời, chính là không nể mặt Phong Bắc Trần trước mặt mọi người, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại nói một tiếng, dẫn đệ tử Bát Giới rời tiệc, đi lên bậc thang, chắp tay trước ngực bái tạ Phong Bắc Trần, lúc này mới ngồi xuống chỗ trống bên phải.
Cứ như vậy, Bát Giới ngược lại không có chỗ ngồi, hắn cũng không thể ngồi ngang hàng với sư phụ mình, chỉ có thể chắp tay trước ngực đứng phía sau.
Trước mắt bao người thật là một hòa thượng ngọc thụ nho nhã, mặc một bộ tăng bào tuyết trắng, không quan tâm hơn thua, tướng mạo ôn hòa, chắp tay trước ngực đứng yên lặng như một gốc cây, mặc gió táp mưa sa cũng không lung lay được. Thật sự là khí chất siêu phàm thoát tục, định lực tốt, chân chính làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, đệ tử giống như vậy ngược lại mang tới cho Thất Giới đại sư không ít thể diện.
Miêu Nghị có chút lo lắng lão Nhị không đến điều này sẽ làm ra chuyện mất mặt gì cho Thất Giới đại sư, lúc này thấy lão Nhị ngoan ngoãn như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không biết Thất Giới đại sư có phải không hề lo lắng đệ tử của mình sẽ làm cho mình mất thể diện ở trường hợp này hay không, đã biết đệ tử cái gì cũng không tốt, chính là ra vẻ đạo mạo mạnh hơn bất luận kẻ nào, ngay cả sư phụ hắn cũng phải chịu lép vế, ở trường hợp đông người như vậy đúng là tìm không ra người xuất gia thứ hai có thể so sánh với đệ tử của mình.
- Vị kia hẳn là đệ tử đơn truyền của Thất Giới đại sư, dựa theo suy tính có lẽ là Bát Giới rồi.
Lão Bản Nương tự đáy lòng than thở một tiếng:
- Không hổ là đệ tử của Thất Giới đại sư, đoán chừng cả giới tu hành cũng chỉ có Thất Giới đại sư mới có thể điều giáo ra một đệ tử siêu phàm thoát tục như thế, không biết có bao nhiêu người ao ước.
Tình huống gì vậy? Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt Lão Bản Nương hiện ra thần thái kinh ngạc và ngưỡng mộ trầm trồ, đúng là tính tình giống như Trình Ngạo Phương.
Miêu Nghị lại quay đầu nhìn lão Nhị đang đứng khoan thai, điềm tĩnh ôn hòa, giống như không hề quan tâm hơn thua, thần thái siêu phàm hậu thế làm vẻ mặt hắn thoáng co quắp, trầm giọng truyền âm nói:
- Lão Bản Nương, ngươi đừng bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt, hòa thượng này không phải là đồ tốt, hắn chính là Hoa hòa thượng điển hình, bốn chữ ‘ra vẻ đạo mạo’ chính là chuẩn bị cho hắn.
Miêu Nghị thật sự chịu không được lão Nhị rồi, cho dù là đệ đệ mình, hắn cũng phải vạch trần bộ mặt xấu xa của đệ đệ.
Lão Bản Nương quay đầu lại nhìn, khẽ cắn môi, cố kìm nén một nụ cười hỏi:
- Ngưu Nhị, ngươi không đi ghen với cả một hòa thượng đấy chứ?
Thúi lắm! Trong lòng Miêu Nghị đưa cho nàng hai chữ.
---------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận