Phi Thiên

Chương 2617: Không nói đùa (2)

Vân Tri Thu biết rõ ràng phản ứng của hắn sẽ như vậy, vì thế đã lập bẫy chờ hắn, nàng cười như không cười, nói tiếp:
- Ngươi đang tự tát vào miệng của chính mình ấy à? Ngươi còn mặt mũi nói đến người khác, không phải chính ngươi đã nạp một phòng rồi lại một phòng, đó là ý gì? Vì sao khi ngươi nạp thiếp vô cùng yên tâm thoải mái, người khác muốn nạp lão tam làm thiếp thì không được?
- …
Miêu Nghị nghẹn lời, sau đó chỉ có thể xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, vung tay lên nói:
- Tóm lại tuyệt đốt không thể để chuyện đó xảy ra được, ta không thể để lão tam làm thiếp cho người khác, nhìn sắc mặt của người khác cả đời!
Vân Tri Thu nhíu mày nói tiếp:
- Thì ra ngươi đang nói đến những tiểu thiếp của mình phải nhìn sắc mặt của ta phải không? Mượn đề tài người khác nói chuyện mình! Nói đi, ngươi có ý kiến gì về ta thì cứ nói thẳng đi.
Miêu Nghị vẫn quay lưng, phất tay nói:
- Đừng cãi nhau nữa, phiền lắm rồi, giúp ta nghĩ cách đi chuyện của lão tam phải giải quyết thế nào đây?
Vân Tri Thu cảm nhận được tâm trạng của hắn vô cùng bất an, không muốn làm khó hắn nữa, thở dài:
- Chuyện này dù ngươi có quan tâm cũng vô dụng thôi, cứ theo suy nghĩ của ngươi, lão tam không cần phải tìm người nào nữa. Theo ta thấy, loại chuyện thế này cần phải thuận theo tự nhiên, nếu lão tam tìm được người phù hợp thì tốt rồi, sao ngươi lại nghiêm trọng hóa vấn đề đến vậy, ta biết ngươi nghe ta nói sẽ kích động, nhưng đó chính là sự thật, lời thật mất lòng, ngươi suy nghĩ nhiều cũng thế thôi.
Miêu Nghị nhắm mắt thở dài, nói:
- Ta đã làm hỏng đời này của lão tam rồi.
- Ài!
Vân Tri Thu buông tiếng thở dài, nàng không biết phải khuyên hắn thế nào đây, nhưng thói đời hiện tại chính là thế đó, có được mấy người muốn cưới một người mang danh là người đàn bà hư hỏng về làm phu nhân chính thất? Cho dù người đàn ông đó có ý nghĩ này đi nữa, có thể không quan tâm, nhưng miệng đời đưa đến áp lực cực lớn, đích thứ khác biệt cực lớn, một tỳ vết như thế, cho dù sau này thì đứa con vợ lớn trong tương lai cũng lâm vào tình cảnh danh không chính, ngôn không thuận, giả sử một ngày nào đó bị người lan truyền tung tin, nếu nhự một ngày nào đó chịu không được áp lực đó nữa, rất có thể người đàn ông đó viết hưu thư, người đại ca như hắn làm sao quyết định được.
Thế nhưng sự việc cũng đã xảy ra, giờ có thể làm gì nữa? Vân Tri Thu phỏng đoán Miêu Nghị hối hận chuyện đã ép Giang Nhất Nhất tự sát, mà việc này nàng có liên quan cực lớn, trong phòng chìm trong bầu không khí im lặng.
Thật lâu sau đó, Miêu Nghị đột nhiên chậm rãi nói:
- Thu Tả Nhi, ngươi nghĩ lão tam sẽ tìm được một người đàn ông đôi tốt với nàng như ta không?
Vân Tri Thu phì cười, nói:
- E rằng không thể, cho dù không có việc này xảy ra, cũng chưa chắc có thể tìm được.
Nàng vẫn còn giấu một câu nói trong lòng, ngươi đối xử với người muội muội này tốt đến thái quá, tốt đến mức không suy nghĩ gì hết.
Ai ngờ những lời nói của nàng đã để cho Miêu Nghị dâng trào lên một quyết tâm, hắn đột nhiên xoay người, hít một hơi thật sâu, ánh mắt dứt khoát đầy vẻ kiên quyết:
- Thu Tả Nhi, ta quyết định rồi, ta sẽ lấy lão tam!
- Hả...
Vân Tri Thủ trợn tròn mắt ngay tại chỗ, đôi môi tràn ngập mũi đàn hương khẽ nhếch, nàng sửng sốt một hồi lâu, nuốt xuống nước miếng, hỏi:
- Ngươi không có đùa với ta chứ?
Miêu Nghị lắc đầu:
- Không có nói đùa đâu, ta nói thật, lúc trước lão tam cũng có ý này, không biết sau khi trải qua chuyện của Giang Nhất Nhất sẽ đồng ý hay không nữa.
Thần tình Vân Tri Thu co quắt, lâu sau mới đưa một ngón tay chỉ ngay trái tim Miều Nghị liên tục cười lạnh nói:
- Ngưu Nhị, ý ngươi là yêu cầu ta nhường vị trí chính thất cho lão tam của người phải không? Miêu Nghị nghiêm mặt nói:
- Không! Ta không có ý này đâu, ta muốn cưới lão tam làm thiếp.
Vẻ mặt Vân Tri Thu vẫn không thể tin, nói:
- Mới vừa rồi có ai nói rằng tuyệt đối sẽ không để lão tam làm thiếp?
Miêu Nghị lắc đầu:
- Đầu tiên, ta sẽ không để ý đến lão tam là chiếc giày cũ, giày rách gì đó, nếu làm thiếp của người khác sẽ bị khi dễ xem thường, nhưng nếu nàng gả cho ta sẽ không có vấn đề này, ta tin tưởng ngươi sẽ đắn đo suy nghĩ đúng mực, không làm khó ta việc này. Trải qua sự việc của Giang Nhất Nhất, ta thực sự lo lắng nàng sẽ chịu thiệt trên tay tên đàn ông khác, chỉ còn cách ở nhà mình là tốt nhất.
- Nói nhảm quá nhiều như thế thì ra chính ngươi muốn đề cử chính mình!
Vân Tri Thu nhéo chặt phần thịt mềm bên hông hắn, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
- Sao ngươi không đi chết đi?
Miêu Nghị đau đến nhe răng nhếch miệng:
- Thu Tả Nhi, ngươi cũng biết rõ mà, ta không có ý kia.
- Khôn kiếp! Giết chết Giang Nhất Nhất cũng vì muốn giúp đỡ ngươi, vậy mà ngươi lại đối xử với lão nương như vậy, lão nương liều mạng với ngươi!
Mặt mày Vân Tri Thu biến, sắc, tức khắc nổi điên, túm lấy búi tóc Miêu Nghị đẩy hắn ngã xuống đất, không chỉ tay đấm chân đá, nàng còn phóng thẳng lên người hắn mà cười, đánh đập loạn xạ.
Miêu Nghị co người ôm đầu, cứng rắn chịu đựng, mắng không nói lại, đánh không đánh trả, tùy ý để Vân Tri Thu xả hết tức giận.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nghe thấy động tĩnh bên trong, nhìn thấy cảnh đó, âm thầm líu lưỡi, phu nhân lại nổi trận lôi đình, đánh đại nhân đến mức không thể làm gì.
Hai người, tức thì đi ra ngoài, xem như không phát hiện gì hết, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra cảnh này, thời điểm phu nhân ra tay, ai dám mạo phạm?
- Phù... phù...
Vân Tri Thu thở hổn hển, không biết đánh bao lâu, chỉ biết nàng đã đánh đến mức mệt mỏi, Vân Tri Thu thở dốc ngồi dậy, xách váy đá thêm vài cú nữa mới dừng tay, đi đến ngồi xuống bàn trà bên cạnh, uống liền mấy ngụm trà lạnh, sau đó ngồi trên ghế thở dồn dập.
Miêu Nghị bị đánh đến quần áo rách rưới, mặt mũi bầm dập, vừa thấy không còn động tĩnh gì nữa, hắn mới bò lên từ từ, vừa mới cử động một chút đã nhe răng nhếch miệng hít một hơi thật sâu, thật đau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận