Phi Thiên

Chương 476-2: Phản đồ (Hạ)

Miêu Nghị viết tại chỗ một phong thư, ném cho y gằn giọng nói:
- Lệnh cho ngươi dẫn dắt nhân mã bản bộ Thủy Vân phủ, lại điểm thêm nhân mã năm sơn đuổi theo cho ta! Thọc thẳng vào cảnh nội Thanh Mộng phủ, bất kể bọn Hàn Xuân Phong chạy trốn tới nơi nào ở Thanh Mộng phủ tị nạn, ngươi lập tức vây lại, chớ để cho bọn họ chạy!
- Đồng thời đưa thư bản phủ báo cho phe chứa chấp, lệnh cho bọn họ lập tức giao ra phản đồ bản phủ, nếu không Bình Dương phủ chính là vết xe đổ trước. Bản phủ sẽ đích thân dẫn đại quân chạy tới đạp bằng Thanh Mộng phủ, để cho bọn họ thành quỷ mộng! Lập tức lên đường, bản phủ giải quyết tàn địch sau đó đến liền, nhớ để lại ám hiệu dọc đường!
- Dạ!
Mộc Thái Lai lập tức lĩnh mệnh, điểm đủ nhân mã hỏa tốc truy kích.
Miêu Nghị quay đầu lại lạnh lẽo quét qua mọi người, phất tay chỉ:
- Các bộ lập tức vây quanh Thiết Lan sơn cho ta, trái lệnh chém!
Đại đội nhân mã lập tức ầm ầm lên đường, có chừng hơn hai trăm nhân mã hỏa tốc chạy tới Thiết Lan sơn, bao vây hơn trăm người Thiết Lan sơn còn không biết rõ xảy ra chuyện gì lại, mấu chốt là sau khi bọn họ liên lạc với Bình Dương phủ chậm chạp không có trả lời.
- Bình Dương phủ ta và Thủy Vân phủ các ngươi nước giếng không phạm nước sông, các ngươi làm như vậy là ý gì?
Sơn chủ Thiết Lan sơn tụ tập hơn trăm người với nhau cao giọng hô hào.
Miêu Nghị không để ý tới, quát to với mọi người:
- Vây lại cho ta, kẻ nào để thoát một người nào, chém, kẻ nào tự tiện lui bước, chém! Bản phủ đích thân xuất thủ, các ngươi trợn to hai mắt xem thử ra trận chém giết là như thế nào!
Dứt lời, Nghịch Lân thương múa may phát ra tiếng long ngâm ong ong, thương chỉ ra, Hắc Thán hí dài, hắn không thèm khoác chiến giáp đơn thương độc mã như mũi tên rời cung xông ra ngoài.
Lại đánh một mình! Nhân mã Thủy Vân phủ thật sự là cả kinh trợn to mắt nhìn.
Thấy đối phương chỉ có một người đánh tới, mặc dù nghe nói đối phương là từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở lại, sơn chủ Thiết Lan sơn cũng giả vờ to gan kêu lên một tiếng:
- Dám khi Bình Dương phủ ta không người, tất cả cùng lên, ai giết chết Miêu Nghị được trọng thưởng!
Y vừa dứt lời, quân mình vừa lao ra, Miêu Nghị đã một mình một long câu đánh tới, trong tay hàn quang ào ra, thương ra như rồng.
Tình cảnh này giống như nước thủy triều đánh vảo vách đá làm văng bọt nước tung tóe khắp nơi, một tràng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Hàn quang đến đâu người ngã long câu lật đến đó, phảng phất một đao chém xuống nước, giống như mũi thuyền rẽ sóng. Chỉ thấy một mình Miêu Nghị lướt tới một mạch, không ai có thể ngăn cản được. Trong khoảnh khắc ép đến trước mặt sơn chủ Thiết Lan sơn, một thương đánh trúng đầu sơn chủ Thiết Lan sơn kinh hoảng thất thố bổ tới một đao, giết chết y tại chỗ.
Không thấy Miêu Nghị dừng lại chút nào, xuyên qua một mạch giữa đám đông địch nhân, từ đầu này đánh tới đầu kia. Có long câu nào dám cản đường, nếu không bị Hắc Thán húc bay cũng bị hất văng sang bên cạnh.
Chỉ sau một đợt xung phong đã có hơn ba mươi mạng chết dưới Nghịch Lân thương, khiến cho địch nhân rối rít sợ hãi kêu la lui về phía sau, nào còn có ai dám tiến lên ngăn cản.
Tất cả nhân mã Thủy Vân phủ xem cuộc chiến cũng hít sâu một hơi khí lạnh, vị phủ chủ này thật là hung mãnh, không hổ là người may mắn còn sống sót trong mười tám vạn tu sĩ đánh ra ngoài từ Tinh Tú Hải!
Ngay cả Thiên nhi, Tuyết nhi cũng ngơ ngác nhìn nhau, mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, Đại nhân không hổ là Đại nhân, giết những người này bất quá như thái rau xắt chuối, không cần lo nghĩ.
Lại thấy Miêu Nghị quay lại đánh tới, đuổi giết người trốn. Long câu nhanh thương nhanh, đuổi theo liền giết, trong lúc nhất thời giết cho quỷ khóc sói tru.
Chỉ thấy Miêu Nghị phóng ngựa qua lại liên hồi, thương ra vô tình, đảo mắt hơn một trăm nhân mã đã hao tổn bảy thành, người còn lại cũng không kịp xem người vây khốn có nhiều hay không, thật sự là không ngăn được phe Miêu Nghị. Cơ hồ không thấy có ai có thể ngăn cản một thương đối phương, lại trở nên chó cùng cắn càn, chạy tán loạn chung quanh phá vòng vây.
Có hổ uy Miêu Nghị ở chỗ này chấn nhiếp, nhân mã vây khốn không còn ai dám chậm trễ, lập tức liên thủ tiễu trừ kẻ địch chạy thục mạng.
Không tới nửa khắc, một trận chiến đã kết thúc, thi thể nằm loạn trên mặt đất, máu lẫn vào nước mưa chảy dài.
Miêu Nghị đứng vững vàng giữa khu vực bị bao vây thấy trận chiến kết thúc, nhanh chóng tung mình bay ra, vừa nói dứt câu, long câu không ngừng vó chạy đi:
- Để lại mười người thu dọn chiến trường, còn lại theo bản phủ đi Thanh Mộng phủ thanh lý môn hộ, tru diệt phản nghịch!
Nhân mã Thủy Vân phủ vẫn còn đang sợ hết hồn hết vía không ai dám lười biếng, lập tức ầm ầm đuổi theo.
Nếu như bọn họ có lòng xem thử tình huống mình trước mắt, sẽ thấy rằng tới lúc đánh thật không còn đội hình đẹp mắt như lúc xếp hàng.
Mưa tạnh mây tan để lộ vầng dương, Miêu Nghị chạy trước một mình, dẫn dắt quân mình chạy trên đường lầy lội một mạch không ngừng. Mặt trời lặn mặt trời mọc, đi ngang qua Thủy Vân phủ, cắm thẳng vào Thanh Mộng phủ.
Miêu Nghị muốn tranh thủ thời gian, liên lạc giữa Bình Dương phủ và Trấn Quý điện đã bị hắn cắt đứt, Thanh Mộng phủ phản ứng đến Trấn Quý điện cũng cần thời gian. Hắn muốn tranh thủ trước khi Trấn Quý điện làm ra phản ứng tìm được mình giải quyết cho xong chuyện, quyết không thể để cho những phản đồ kia được như ý, nếu không sau này ai nấy bắt chước theo thì hỏng bét.
Hắn không biết bên Tư Không Vô Úy vừa hội hợp nhân mã của mình cũng vô cùng tức giận, đám khốn này kém cỏi bất tài cũng không nói, lại còn xuất hiện phản đồ.
Lập tức không nói hai lời, nhanh chóng dẫn dắt một đám nhân mã chạy tới bên này, muốn thanh lý môn hộ.
Bên Thiên Trạch phủ ngược lại đánh rất tốt, chỉ vì Triệu Phi mang tới nhiều thân tín, chỉ huy đắc lực. Nhưng Triệu Phi vẫn mặt lạnh vô tình, chỉ vì dưới tay y có một lộ nhân mã bởi vì không có thân tín của mình làm giám quân, lại làm ra chuyện buồn cười.
Y hạ pháp chỉ là không chừa một người sống nào, mà đám người kia cũng đúng là thắng, hơn nữa còn thắng không phí nhiều sức. Bọn họ lợi dụng miệng lưỡi khuyên hàng nhân mã một sơn, hai bên địch ta cũng không hao một binh một tốt, dễ dàng bắt được trên trăm tù binh.
Sau khi Triệu Phi đến, ngồi ngay ngắn lập tức hỏi:
- Giám quân và sơn chủ có biết pháp chỉ của bản tọa chăng?
Giám quân đáp:
- Biết!
- Đọc lại một lần cho ta nghe!
Triệu Phi lạnh lùng nói.
Đợi đối phương đọc lại một lần, Triệu Phi lạnh nhạt nói:
- Bắt lại cho ta!
Mấy tên thân tín theo tới lập tức xông ra, bắt giám quân và sơn chủ lại, hai người vẫn còn đang giải thích chẳng lẽ đánh thắng cũng có lỗi sao, Triệu Phi đã lạnh lùng nói:
- Kháng chỉ không tuân, chém!
Hai người không còn phản ứng kịp nữa, đã có hai tên tùy tùng giơ tay chém xuống, hai thủ cấp rơi xuống đất, khiến cho những người khác Thiên Trạch phủ thấy vậy sợ hãi run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận