Phi Thiên

Chương 1662: Tam bản đường (Thượng)

Quỳnh tinh, đất phong tư nhân của Khấu thiên vương, một trong tứ đại thiên vương. Núi không ngại cao, nước không ngại sâu, ánh sáng lập lòe, mây như mộng, biển xanh trời cao, là một trong những nơi cực đẹp trong thế gian.
Tụ tập ngàn vạn khí tượng. Trong phủ đệ của Khấu Thiên vương, một nữ nhân đầu đội nón, mặt che bằng khăn trắng đi theo sau lưng một lão giả tiến vào thư phong. Sau đó lão giả quay đầu nói:
- Trước tiên cứ chờ ở đây, Tam gia lát nữa sẽ tới.
- Vâng.
Nữ nhân kia tháo nón che mặt xuống, người này không phải là ai khác. Mà chính là lão bản Hoa Hồ Điệp của Hồ Điệp phô.
Sau khi lão giả rời khỏi đây, Hoa Hồ Điệp nhìn quanh thư phòng, nhưng mà vẫn đứng tại chỗ không dám lộn xộn. Ai biết nơi này có cấm chế gì hay không. Một khi đụng phải cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Có nhiều chỗ vốn có quy củ không thể phạm phải.
Nàng mặc dù là người Khấu gia, nhưng mà rất ít khi gặp Khấu tam gia. Cuộc đời này vẫn là lần đầu tiên đi vào Khấu vương phủ trong truyền thuyết. Khấu tam gia trạch tự nhiên cũng lần đầu tiên tới, không biết Khấu tam gia tìm nàng có chuyện gì.
Đường đường là phủ Thiên vương, không có khả năng đối mặt với chuyện bên ngoài không rõ. Muốn biết tin tức thì phải có người tìm hiểu ti tức. Vì vậy phía dưới không thể không có một chút tai mắt. Những đại gia tộc khác cũng như vậy. Đây là nguyên nhân tại sao các đại gia tộc có thể nắm bắt được vị trí của các đào phạm trong khảo hạch.
Nhưng mà bố trí tai mắt lén lút này cũng không tiện lộ ra. Cho nên cho dù bình thường mọi người biết đào phạm Thiên đình núp ở chỗ nào cũng không có nói ra. Nếu không bản thân sẽ bại lộ. Có một chút chuyện mọi người biết rõ trong lòng là được, xé rách tấm màn mỏng kia sẽ tự tìm phiền toái cho mình, cũng khiến cho Thiên đình khó chịu. Thí dụ tồn tại như Khấu Thiên vương, Thiên đình nên xử lý hay không? Nếu như xử lý, những người khác cũng như thế này, Thiên đình có nên xử lý hay không?
Hoa Hồ điệp chính là một trong những tai mắt của Khấu Thiên vương. Nàng đã từng bại lộ trước mặt đám người Miêu Nghị, Hồ Điệp đương phô đã đóng cửa. Ở tinh cầu bên kia tự nhiên sẽ có người khác dùng phương thức khác tiếp nhận hệ thống tai mắt của nàng. Tóm lại nàng phải đổi một thân phận khác chuyển đi nơi khác.
Tam bản đường.
Ở quanh đàn viên, tiên thảo chung quanh đua nhau khoe sắc, tất cả đều mông lung, xinh đẹp. Đẹp không sao tả xiết. Thế nhưng Khấu Văn Hoàng đứng dưới bậc thềm lại không rảnh ngắm nhìn. Ánh mắt hắn mất đi tiêu cự, lại kinh ngạc nhìn lên tấm biển có ba chữ Tam Bản đường to trước mắt.
Hắn từng nghe phụ thân nói qua, ba chữ này là do Gia gia tự mình đề lên. Năm đó bởi vì tam nhi tử của gia gia xuất hiện cho nên tự tay đề bút. Ngụ ý là con thứ ba, cho nên gọi là Tam bản đường.
Bình thường hắn có thể đi vào nơi này, có chuyện gì cần lãnh tài nguyên sẽ đi tới nơi này. Nhưng mà lần này phụ thân Khấu Cần lại bảo hắn chờ ở bên ngoài, không có bảo hắn đi vào. Ngụ ý và tư vị trong đó chỉ có chính hắn hiểu rõ.
Hắn và Khấu Văn Lam cơ hồ đồng thời khởi hành trở về. Chỉ là tu vi Khấu Văn Lam không bằng hắn, đến nay chưa về, mà hắn đã về trước.
Tiếng bước chân vang lên làm cho hắn phục hồi tinh thần lại. Dưới tấm biển có hai nam tử tướng mạo năm phần tương tự với hắn đi ra. Dưới cằm có chòm râu ngắn, cũng khí vũ hiên ngang, nhìn qua giống như một đôi huynh đệ vậy.
Hai người đi xuống bậc thang, Khấu Văn Hoàng nhanh chóng chắp tay hành lễ:
- Phụ thân, tam thúc.
- Được rồi.
Khấu Miễn gật gật đầu, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, cảm thán nói một tiếng:
- Còn có cơ hội.
Không nói lời nào, lập tức sải bước rời đi. Hắn không có ở lại quấy rầy hai phụ tử, hắn biết rõ tâm tình của hai phụ tử lúc này không tốt.
Chỉ là hắn không thấy được bởi vì hắn nói lời này, sắc mặt Khấu Văn Hoàng lập tức trắng bệch.
- Đi thôi.
Khấu Cần nói với nhi tử một tiếng, Khấu Văn Hoàng cúi đầu theo sau.
Mãi cho tới khi trở lại gia viên của mình, tiến vào trong phòng. Khấu Văn Hoàng có chút không cam lòng hỏi phụ thân mình:
- Phụ thân, đại bá có ý gì?
Ngồi xuống ghế, Khấu Cần nhìn hắn, lạnh nhạt nói một tiếng:
- Về sau không được mời tới Tam Bản đường thì cũng đừng có đi vào. Đại bá của con phải xử lý không ít chuyện, không giống như ta và tam thúc con là người rảnh rỗi. Cũng đừng có đi tới đó quấy rầy đại bá.
Khấu Văn Hoàng tự nhiên hiểu rõ như vậy là có ý gì, hắn lập tức bi phẫn nói:
- Vì sao? Con không làm sai gì? Ít nhất con còn lấy được vị trí thứ hai, so với gia tộc khác còn có bài danh cao hơn. Cũng không khiến cho Khấu gia mất mặt. Vì sao lại không công nhận nỗ lực của con?
Khấu Cần hỏi lại:
- Vậy con cảm thấy Khấu Văn Lam không nhận gì được từ Tam Bản đường lại thu được vị trí thứ nhất có công bằng hay không?
Khấu Văn Hoàng nói:
- Đây chẳng qua là vận khí hắn tốt, là thủ hạ dưới tay hắn chiếm tiện nghi.
Khấu Cần trầm giọng nói:
- Thủ hạ của hắn chỉ có hai ba người. Ban đầu chỉ có bắt được bốn đào phạm, con có thể nói vận khí hắn tốt, cho nên hắn cho con. Chẳng lẽ sau đó ở trước mắt bao người lại có vận khí tốt như vậy sao? Đồ vật đặt ở trước mặt mọi người, hắn có thể lấy được, vì sao con không thể lấy được? Chẳng lẽ vận khí luôn ở trên người hắn hay sao? Nếu như thực sự vận khí vĩnh viễn ở trên người hắn, vậy con có tranh giành cũng không thắng, cũng không có gì để tranh giành.
Khấu Văn Hoàng tức giận nói:
- Lão Lục dung túng thủ hạ giết người của con tại sao không nói? Nếu như con cũng không từ thủ đoạn như vậy, cũng cho thủ hạ giết người của hắn. Sao hắn có thể nắm được vị trí thứ nhất chứ?
- Vô liêm sỉ.
Khấu Cần đập bàn đứng lên, nhìn hắn nghiêm túc quát:
- Con cho là ta mù hay sao? Con ở trước mắt bao nhiêu người đùa giỡn tiểu tâm tư, con cho rằng đại bá và gia gia con không biết sao? Con có cần ta mang con tới chỗ Văn Thanh hỏi cho rõ không? Con có biết đại bá con vừa mới nói gì với ta không? Đại bá của con nói, nội bộ Khấu gia có thể có cạnh tranh, cũng cho phép cạnh tranh. Nhưng mà không thể không để ý tới tình thủ túc. Nếu như ngay cả Khấu gia cũng không thể đoàn kết như một, không cần người khác ra tay, đã tự mình hủy bản thân mình rồi. Nếu không hiểu rõ ý nghĩa của Tam bản đường thì vĩnh viễn đừng có vào Tam Bản đường.
Khấu Văn Hoàng nghe không vào, ở đằng kia thống khổ lắc đầu nói:
- Con không rõ, chỉ là một khảo hạch mà thôi, lại không phải bọn con tự mình ra tay, dựa vào cái gì kết luận năng lực chúng con? Lão lục chỉ vừa vặn có được một thủ hạ vừa có năng lực vừa có tài mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận