Phi Thiên

Chương 2965: Hai huynh đệ tan vỡ (1)

Thế nhưng từ sau một đêm này, thái độ của Ngọc La Sát đối với Bát Giới dường như có một chút thay đổi, không hề đi theo Bát Giới khắp nơi nữa, cũng không hề để Bát Giới tùy tiện đụng vào cô ta, phần lớn thời gian đều yên tĩnh ẩn cư ở trong nhà gỗ bên hồ, hoạt động nhiều nhất cũng chính là đi dạo dọc theo ven hồ, hái một vài cành hoa dại cắm ở bên ngoài nhà gỗ trang trí làm đẹp cho căn nhà.
Vừa vặn chơi đùa hơn một năm dường như mỗi ngày đều gắn bó keo sơn với Bát Giới cũng có chút chán ngán, Ngọc La Sát bày ra thái độ như vậy, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền luôn.
Ngay sau đó Bát Giới liền có thời gian thường xuyên đi cùng Miêu Nghị, thậm chí còn theo Miêu Nghị vào trong núi xem Miêu Nghị luyện công.
Trời xanh lam, núi xanh mướt, nước xanh biếc, dưới dòng phi lưu, thân thể Miêu Nghị hơi đỏ những bắp thịt căng ra chịu đưng cường lực xung kích của dòng nước.
Dưới thác nước, cuối cùng sức khỏe của Miêu Nghị cũng kiệt quệ bị lộn vòng trong nước, bơi quay trở về bên bờ bò lên ngồi phịch lên mặt đất há miệng thở dốc.
Bát Giới cắn cành hoa ở trên miệng ở một bên theo dõi, thấy Miêu Nghị lên bờ liền đi ra ngồi xổm xuống bên cạnh Miêu Nghị, rút cành hoa đang ngậm ngang miệng ra cầm trên tay, mắt nhìn xuống cười vui vẻ nói:
- Đệ nói này lão đại, huynh đây là đang không đi qua được a!
Miêu Nghị không thèm để ý đến hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đợi khí tức ổn định lại, lại xoay người nhảy vào trong nước, tắm rửa một chút rồi bò lên bờ, lúc nhận lấy bộ y phục Bát Giới đưa cho, liền hỏi:
- Gần đây hình như đệ rất nhàn rỗi nhỉ?
Hắn cũng phát hiện ra rồi, bây giờ Bát Giới chịu khó, cần mẫn đi theo hắn.
Bát Giới cười ha ha một tiếng, nói:
- Đệ lúc nào cũng như vậy mà.
Trong lòng hắn cũng buồn bực, không biết Ngọc La Sát đang làm cái quỷ gì, mấy ngày rồi cũng không cho hắn động vào một chút.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Hơn một năm rồi, đệ tiếp xúc với cô ta đến giờ, tu vi tăng trưởng thế nào?
Bát Giới vội vàng gật đầu cười, nói:
- Tạm được tạm được, có tiến bộ.
Có chút hàm hồ trả lời qua loa.
- Còn có không đến một năm nữa.
Miêu Nghị buộc dây thắt lưng hờ hững nhắc nhở một tiếng.
Bát Giới có chút cười không ra tiếng, biết Miêu Nghị đang chỉ cái gì, chỉ gật đâu “dạ” một tiếng.
Mặc xong y phục, Miêu Nghị đưa tay vỗ vào đầu vai hắn, nói:
- Lão nhị, cũng không sai biệt lắm, đừng kéo dài thêm nữa, nữ nhân đó không đơn giản, tới gần Đại Trận Giải Cấm, cô ta rất có khả năng sẽ sinh ra cái suy nghĩ quỷ quái gì, không thể đợi đến khi chuyện xảy ra trước mắt rồi, phải giải quyết sớm đi.
Lời này thật ra cũng nhắc nhở Bát Giới, gần đây Ngọc La Sát quả thực là có chút không bình thường, lẽ nào thật sự là có suy nghĩ quỷ quái gì sao?
Nhưng con người đều có tình cảm, hơn một năm này, hắn và Ngọc La Sát ở bên nhau rất vui vẻ sớm chiều chung sống làm sao có thể không có một chút tình cảm nào chứ, vừa nghĩ đến việc phải hạ thủ đối với Ngọc La Sát, hắn đột nhiên có chút sợ hãi, cúi đầu.
Miêu Nghị chú ý đến phản ứng khác thường của hắn, lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Đệ muốn bỏ qua cho cô ta sao? Đệ có tin sẽ có một ngày cô ta khôi phục pháp lực, người đầu tiên cô ta muốn chính là đệ!
Bát Giới thở dài tuyệt vọng nói:
- Đại ca, đệ không phải là có ý này, dù sao đệ cũng chung sống với cô ấy hơn một năm rồi, đệ cảm thấy con người cô ấy cũng không tệ, có lẽ việc không gay go như huynh nghĩ...
Miêu Nghị đẩy vai hắn ra, trầm giọng nói:
- Đệ muốn nói cái gì?
Bát Giới lắc đầu nói:
- Đại ca, đệ không có ý gì khác, dù sao cũng có một khoảng thời gian chung sống, thực sự đệ cảm thấy con người cô ấy cũng không tồi, có chút cảm giác bằng hữu, đệ có chút không nhẫn tâm hạ thủ với cô ấy!
Miêu Nghị:
- Con người không tệ ư? Ha ha, vì sao lại để cho đệ cảm nhận được là con người không tệ? Đó là cô ta muốn cầu cạnh đệ, muốn tránh được một kiếp nạn này. Bằng hữu ư? Cô ta có thân phận gì? Đường đường là Ngọc Diện Phật, quyền cao chức trọng, đệ ở trong mắt cô ta được tính là cái gì chứ? Người đến được vị đó như cô ta, đệ cảm thấy cô ta có thể làm bạn bè với đệ sao? Từ lúc nào đệ lại trở thành người nhân từ nương tay thế? Đây cũng không giống với tính cách của lão nhị! Không hạ thủ được ư? Không sao, để ta hạ thủ, có điều đệ phải giúp ta, cần phải một kích trúng luôn, triệt để giải quyết hậu họa này!
Dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Miêu Nghị, ánh mắt Bát Giới né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Miêu Nghị. Hắn thật sự muốn xin đại ca bỏ qua cho Ngọc La Sát. Thế nhưng có vài chuyện bản thân hắn cũng không có lòng tin, cũng không có cách nào xác định được, cũng không thể đảm bảo sau khi Ngọc La Sát khôi phục pháp lực có thể bỏ qua cho đại ca. Một khi sẽ không bỏ qua, vậy hậu quả sau này hắn không gánh nổi, cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả đó, hôm nay sau lưng đại ca còn liên lụy đến tính mạng của rất nhiều thân gia, các tẩu tẩu cũng phải thủ tiết, Nguyệt Dao cũng phải thủ tiết, chỉ sợ cả đời này lão tam cũng sẽ không tha thứ cho hắn, hắn cũng không dám đi mạo hiểm như thế.
Như vậy so sánh một chút, tương đối mà nói, phân lượng của Ngọc La Sát cũng không bằng bên này, hôm nay hắn đối với Ngọc La Sát cũng chưa nói tới yêu, chỉ là có cảm tình mà thôi.
Sau khi cân nhắc một chút, Bát Giới ngẩng đầu, lộ ra nụ cười gượng ép, nói:
- Được! Đệ biết rồi!
- Nghỉ ngơi một ngày, nghỉ ngơi lấy sức, bàn bạc nơi động thủ!
Miêu Nghị lại vỗ vào vai hắn một cái, rồi quay người đi.
Bát Giới cúi đầu đi theo đằng sau.
Một ngày sau, Bát Giới đứng ở bên ngoài nhà sàn bên hồ, do dự rất lâu, không dám tiến vào gặp Ngọc La Sát. Ngược lại khoảng thời gian này Ngọc La Sát mỗi ngày đều sẽ đi dạo một chút dọc theo bờ hồ. Vừa mở cửa nhìn thây Bát Giới ở bên ngoài cũng hơi sửng sốt một chút, bước xuống bậc thềm bằng ván gỗ cười nói:
- Chàng đứng ở ngoài này làm gì?
Bát Giới ngẩng đầu, nhất thời bị Ngọc La Sát dọa cho giật mình, chỉ thấy vẻ mặt Bát Giới tiều tụy, hai viền mắt thâm đen, giống như lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.
Hai tay Ngọc La Sát nâng mặt hắn lên, kinh ngạc hỏi:
- Chàng sao vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận