Phi Thiên

Chương 1502: Tay sai Thiên đế (Thượng)

Sau đó hắn lại lấy ra một khối ngọc, bắt đầu sao địa đồ vào, phục chế Tinh tượng đồ bên trên vào trong. Nhưng mà địa đồ cụ thể tự nhiên đã giản lược mất. Chỉ cần tìm được vị trí của tinh tượng đồ bên trên là được. Chuyện còn lại rất đơn giản.
Làm xong những chuyện này, Miêu Nghị nhìn qua thạch thất, nhanh chóng rời khỏi. Lần nữa tiến vào trong dòng nước đen, dò xét con rết màu xanh dữ tợn kia một hồi. Cuối cùng dưới tình huống không rõ chi tiết, hắn vẫn đành phải bỏ đi ý niệm trêu vào đối phương trong đầu. Hắn men theo đường chủ trở về hồ nước, phá nước mà ra. Trực tiếp trở về địa bàn của Tinh linh bộ tộc.
Mấy ngày sau, Chung Ly Khoái không có tới, ngược lại là Minh Chiếu tới. Còn mang theo hai sư đệ cảnh giới Thải Liên với hắn tới. Đương nhiên là vì đề phòng bên Quần Anh hội.
Vừa nhìn thấy mặt Minh Chiếu đã hỏi:
- Tại sao ngươi lại trở về đây?
Trong lòng Miêu Nghị có chút xấu hổ, hắn đoán nếu như Thiên hành cung không phải nể mặt đang hợp tác với Chính Khí tạp hóa phô, có lẽ sẽ không vì hắn mà xuất động ba cao thủ cảnh giới Thải Liên. Dù sao Miêu Nghị hắn trong mắt người ta không coi vào đầu. Người ta làm vậy chẳng khác nào là đáp lại nhân tình của Chính Khí tạm hóa phô.
- Ta cũng không muốn quay lại, nhưng mà thực sự quá đen đủi. Bỏ chạy về phía Chính Khí môn, Chính Khí môn căn bản không ngăn được người ta. Đi Thiên hành cung lại sợ người ta chặn đường, đành phải trốn trở về đây mời Mộc Sâm trưởng lão nhờ Mộc Hành cung che chở. Nếu không sợ rằng đã sớm rơi vào trong tay Quần Anh hội.
Miêu Nghị cũng chỉ có thể giải thích như vậy, cũng không thể nói là mình nửa đường quay lại tìm bảo.
Nói tới đây, có chút chuyện Minh Chiếu không thể không hỏi. chuyện Huyết Yêu Minh Chiếu còn có thể hiểu được. Quần Anh hội đối phó với Miêu Nghị, chuyện này hắn rất khó hiểu:
- Theo ta được biết, Chính Khí môn cũng có người làm quan ở Thiên Đình, ngươi ở Chính Khí môn vì sao không gia nhập Cính Khí môn mà chỉ làm một Cư sĩ tạm trú? Nếu như trở thành đệ tử Chính Khí môn, Quần Anh hội cũng không dám đối phó với ngươi như vậy.
Loại chuyện này Miêu Nghị không có biện pháp giải thích với Minh Chiếu, Ngọc Hư chân nhân đã sớm đi tìm hắn. Trở thành đệ tử Chính Khí môn, trên đầu có sư phụ, sư thúc, trưởng bối... Khi làm việc gì cũng phải xin phép. Hắn sớm muộn gì cũng trở thành nghịch đồ. Danh phận sư đồ không phải nói giỡn, đó là chuyện cả đời. Không phải thực sự tới bước đường cùng hắn sẽ không hại người hại mình. Cho nên đành trả lời qua loa:
- Tại hạ có ân sư thụ nghiệp, sao có thể bái người khác làm sư chứ?
Đây cũng là đạo lý lớn, Minh Chiếu không tiện nói gì nữa. Đành phải lần nữa cáo từ với Mộc Sâm trưởng lão. Sư huynh đệ ba người hộ tống Miêu Nghị cùng phóng lên trời, đi ra tinh không xanh thẳm, giống như lư tinh củng nguyệt, nhanh chóng phi hành về phía xa.
Trên một tinh thể xoay tròn gần Mộc Hành tinh có năm tên tu sĩ đứng lên, hai mắt nhìn nhau. Cứ như vậy để Miêu Nghị rời đi bọn họ không cam lòng, nhưng mà không ai dám ngăn cản.
Sau khi tới Thiên hành cung, ba người Minh Chiếu phụng mệnh hộ tống Miêu Nghị tới gặp chưởng giáo Phúc Hiển, Miêu Nghị tỏ vẻ cảm tạ.
Đương nhiên sau khi cảm tạ, Miêu Nghị không có quên mục đích quan trọng nhất của mình. Hắn thỉnh cầu:
- Chưởng giáo, không biết phần tàng bảo đồ của Chung Ly Khoái thu được có còn hay không?
Lời vừa nói ra, đám người Minh Chiếu lập tức nhìn về phía hắn, không biết hắn nói ra lời này là có ý gì.
- Thứ này sao? Vẫn còn.
Phúc Hiển vươn tay vuốt chòm râu của mình, ánh mắt sáng quắc nhìn qua phía hắn, hỏi lại:
- Chẳng lẽ Cư sĩ còn không muốn buông tha?
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Ta chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, có phải là chúng ta tìm nhầm hay không. Trong tinh không mênh mông nói không chừng có nhiều nơi giống nhau, không biết quý phái làm sao xác định địa phương trong tinh tượng đồ là vùng kia của Mộc hành tinh?
Thì ra là vậy? Phúc Hiển còn tưởng rằng hắn có phát hiện gì khác, hắn quay đầu cười nói với Minh Chiếu:
- Ngũ sư đệ, ta còn có chút chuyện, đệ mang Cư sĩ xuống dưới nghỉ ngơi. Đồng thời giải thích nghi hoặc cho cư sĩ.
- Vâng.
Minh Chiếu lĩnh mệnh, hắn cũng hiểu, vị sư huynh đường đường là chưởng giáo Thiên hành cung này nói việc này với Miêu Nghị chẳng khác nào là hạ mình, cũng không phải hắn xem thường người khác. Mà hắn không muốn hạ thấp Thiên hành cung. Sư huynh dù sao cũng có thân phận chưởng giáo Thiên hành cung, đại biểu cho mặt mũi Thiên hành cung.
Đạo lý kia Miêu Nghị cũng hiểu, cho nên thức thời không lên tiếng nữa.
Rời khỏi Chưởng sự điện, Minh Chiếu phân phó đệ tử phía dưới tìm biệt viện cho Miêu Nghị đặt chân. Nể mặt hai người cũng coi như có chút giao tình, Minh Chiếu cũng không quá mức không kiên nhẫn. Hắn nhìn lên phần địa đồ đã được phục chế, đặt lên trên bàn, mở ra rồi giải thích với Miêu Nghị:
- Phá giải địa đồ này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ. Chỉ là ngay từ đầu chúng ta xuất phát nhầm điểm, tìm tinh tượng đồ giống nó trong khắp thế giới. Vũ trụ mênh mông này khiến cho chúng ta khó xử. Nhưng mà về sau chúng ta phát hiện ra, số lượng tinh đồ lớn nhỏ có hạn, khu vực vẽ rất lớn. Nhưng mà số lượng tinh thể dường như không đủ, khi đó chúng ta mới bừng tỉnh. người vẽ bản đồ căn bản không vẽ đám tinh thể loạn thất bát tao kia lên trên. Đây là một bộ tinh đồ đơn giản. Như vậy cũng chứng minh khu vực mà địa đồ muốn chỉ, kế tiếp cũng rất dễ dàng.
Ngón tay Minh Chiếu chỉ lên một điểm đỏ, nói:
- Trước khi tìm mặt trời và các loại chủ tinh sẽ tìm những thứ tinh quay chung quanh nó. Cuối cùng lại tìm phụ tinh quay chung quanh thứ tinh. Lại so sánh với số lượng thứ tinh ở gần chủ tinh. Sau khi có số lượng tham chiếu rõ ràng, phạm vi tìm kiếm cũng nhỏ đi vô số lần.
Ngón tay Minh Chiếu chỉ về phía Mộc hành tinh:
- Đây là mục tiêu chúng ta nhanh chóng tập trung vào. Hóa ra bảo tàng lại là ở Mộc hành tinh tại Hỗn loạn chi địa. Hiện tại ngươi hiểu rõ rồi chứ.
- Như vậy sao? Hiểu rồi...
Miêu Nghị gật đầu nói, hắn cũng nghe rõ. Cũng coi như mở mang kiến thức một phen. Nhưng mà hắn vẫn đổ một đám mồ hôi. Loại biện pháp này tuy rằng có thể đơn giản hóa vô số lần khi tìm kiếm trong vũ trụ tinh không. Nhưng đối với hắn mà nói, độ khó vẫn khá lớn. Hắn ở trong Đại thế giới không có thế lực gì, mặt trời trong vũ trụ mênh mông cũng không ít. Tàng bảo đồ này quả thực đang buộc hiểu nhiều hơn về Đại thế giới.
Minh Chiếu mỉm cười, thân phận địa vị, tu vi hai người còn đó, hắn làm tới nước này đã xem như hết lòng giúp đỡ Miêu Nghị, hắn không có khả năng luôn chơi đùa với Miêu Nghị. Hai người không có tiếng nói chung, hắn thu địa đồ trên bàn, lại lên tiếng:
- Quần anh hội còn không dám tới nơi này làm càn. Thiên hành cung vẫn có thể lo được cho Cư sĩ, Cư sĩ cứ an tâm ở lại. Nếu như có việc thì có thể tìm Chung Ly Khoái, ta không phụng bồi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận