Phi Thiên

Chương 3792: Có nhân mã bất minh đang đến gần nơi này (1)

Đằng Phi có vẻ như hiểu ra cái gì:
- Ý ngươi là chỉ Phá pháp cung?
Khấu Lăng Hư:
- Không sai! Bản vương đáp ứng giúp ngươi, ngươi thì lấy Phá pháp cung đáp tạ, bản vương không nói sai chứ?
Mặt Đằng Phi lộ ra vẻ giận dữ, không ngừng cười lạnh, không phải giả bộ, mà là thật hận, bởi vì hắn đã nhìn minh bạch, Khấu Lăng Hư thật muốn đối phó mình, coi hắn thịt ca trên thớt, có thể mặc ý xeo thịt, đứa nào cũng nghĩ hắn dễ bắt nạt, hắn rất muốn xem xem chút nữa sau khi biết cắn câu Khấu Lăng Hư sẽ khóc như thế nào.
Nhưng mà trò hay vẫn phải tiếp tục diễn cho hết, Đằng Phi lấy ra một khối ngọc điệp, giơ ở trên tay, lớn tiếng nói:
- Khấu Lăng Hư, đồ vật ta đã cho ngươi, ngọc điệp bàn giao cũng ở chỗ này, nếu người muốn quỵt nợ thì cứ nói, không đáng làm bộ làm tịch ở chỗ kia!
Khấu Lăng Hư vẫn bất động, ánh mắt bình tĩnh nói:
- Đằng huynh, đồ vật đúng là đã đưa, bản vương không đến nỗi phai quỵt nợ, nhưng lần này vì giúp người sở đại giá ta tra ra siêu qua dự tính, mấy chục vạn huynh đệ dưới tay bản vương vì giúp người mà chết, cái này phải nói thế nào? Ta đáp ứng, nhưng sợ là huynh đệ mặt dưới cũng sẽ không đáp ứng, không tin người hỏi hỏi bọn họ, hai trăm vạn Phá pháp cung có thể đổi được tính mạng mấy chục vạn huynh đệ không?
- Không thể!
Một viên tương lĩnh bên cạnh hắn đột nhiên nhấc tay quát lớn một tiếng.
- Không thể! Không thể!
Nhân mã Bắc quân lập tức cùng hưởng ứng theo, đều cao giọng hò hét, quần tình kích phẫn, tiếng gầm tung treo theo pháp lực ba động cuồn cuộn, trường cảnh ba tỷ nhân mã đồng thời hô lớn hoang trang thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Khấu Tranh đứng bên người phụ thân nhìn thấy Đằng Phi, mặt lộ y cười hài hước.
Đối mặt với tiếng hò hét chấn hãm như thế, Đằng Phi lại vẫn vô cùng bình tĩnh, không có vẻ gì là bị hư sợ la.
Ngược lại là người mặt dưới không biết kế hoạch, sắc mặt có vẻ hơi kinh hãi.
Khấu Lăng Hư đưa tay, tiếng hò hét sôi trao tấn tốc lắng lại:
- Đằng huynh, không phải cá nhân ta muốn làm khó ngươi, ý kiến các huynh đệ thế nào người cũng nghe được rồi đấy.
Đằng Phi hỏi:
- Ngươi muốn như thế nào?
Khấu Lăng Hư:
- Hay là thế nay đi, ngươi giao toàn bộ Phá pháp cung trên tay ra đây, việc này coi như bỏ qua, bản vương cũng có thể ăn nói được với huynh đệ trên dưới Bắc quân, ngươi thấy thế nào?
Đằng Phi không khỏi cười lạnh, yêu cầu này đúng là buồn cười, cho dù hắn giao ra toàn bộ Pha pháp cung trên tay, khoan nói Khấu Lăng Hư có thể giữ lời hay không, chỉ nói dạng gì mới tính là toàn bộ giao ra? Ngươi giao ra hết, đối phương lại muốn tìm ngươi phiền toái, nói người chưa giao hết, thì phải làm thế nào?
Chỉ dựa vào yêu cầu này, đu biết đối phương muốn tìm phiền toái với mình, căn bản không nghĩ để mình bình an rời đi.
- Nếu ta không giao thì sao?
Đằng Phi quát một tiếng, đổi thành bình thường, chưa chắc hắn đã dám lơn lối như vậy, nhưng lần này lại khác.
- Đằng huynh, rượu mời không uống cư muốn uống rượu phạt.
Khấu Lăng Hư đưa tay ra hiệu một cái.
Nhân mã hợp vây lập tức tuôn động, bày ra tư thế tiến công.
Đằng Phi quay đầu nhìn ra sau người, một tên tương lĩnh mang theo gia diện ở mặt sau khe khẽ gật đầu, thế là Đằng Phi không tiếp tục lên tiếng.
Tướng lĩnh mang giả diện đứng ở vị trí chỉ huy, đột nhiên rút kiếm trong tay, nhân mã đang yểm hộ chung quanh lập tức lộ ra Phá pháp cung ngắm hướng bốn phía.
- Bắn tên!
Tướng lĩnh mang giả diện tướng lĩnh vung kiếm quát lớn một tiếng.
Tiếng “phanh phanh” gấp gáp bạo vang giữa tinh không, vô số lưu quang bắn ra bốn phương tám hướng.
Sắc mặt đám người Khấu Lăng Hư khẽ biến, không ngờ Đằng Phi không ngờ cả đàm phán đều không làm, lại dám ra tay động thủ trước, xem ra không đánh sợ đối phương là sẽ không chịu thua.
Thân quân trước người tấn tốc cử thuẫn lên hộ vệ hắn lui vào trong đại trận.
Bắc quân tự nhiên cũng không phải ăn chay, Phá pháp cung đánh trả, chính thức triển khai tiến công, từng con thuẫn giáp trùy long đội lên mưa tên xung kích, tiếng chém giết kịch liệt chấn ham tinh không.
- Thật nhiều năm rồi chưa thấy qua trận chiến lớn như thế!
Giao quyền chỉ huy trận đại chiến cho một tên đại tướng thủ hạ, Khấu Lăng Hư đứng trong chiến trận quan chiến khá là cảm khái buột ra một câu, giữa mi vũ hơi mang vẻ âu lo, không phải lo lắng đánh không thắng, mà là thái độ ương
ngạnh cua Đằng Phi khiến hắn hơi tâm ưu, nếu thật cứng đối cứng, tử thương tất sẽ rất lớn, cũng không phù hợp với dự tính của hắn khi động thủ.
Hắn không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ sức uy hiếp của lão phu kém xa Ngưu Hữu Đức đến vậy? Đằng Phi đối đầu với Ngưu Hữu Đức chỉ có nước chạy trốn, mà đến khi đối đầu hắn liền dám tử chiến?
Chẳng qua lo lắng trong lòng tịnh không duy trì bao lâu.
Một lộ nhân mã bên hắn hung hãn không sợ chết công phá một điểm phòng ngự trên phong tuyến của đại quân Đằng Phi, lập tức khai thông đạo phòng tuyến nay, quấy rối tiết tấu công kích của Phá pháp cung đối phương, giết ra một con đường máu cho đại quân cung tiến sau lưng. Hắn còn lo lắng trận này sẽ giằng co kéo dài, không ngờ mãnh tướng mặt dưới đã nhanh mở ra cục diện như vậy, khả năng như thế giảm bớt chiến tổn cho bên này, giá trị không cách nào cô lượng!
- Hay lắm! Đúng là dũng sĩ!
Khấu Lăng Hư đột nhiên vỗ tay khen hay, sắc mặt hưng phấn đến đỏ hồng, chỉ vào phương hướng bị công phá, lớn tiếng nói:
Đội nhân mã đầu tiên đánh vào là ai? Không thể bạc đãi dũng sĩ hiệu tử mệnh vì bản vương, ắt phải bảo vệ tốt bọn họ, lát nữa mang đến gặp bản vương, bản vương muốn ghi công đầu cho bọn họ, trọng thưởng! Trọng thưởng! Trọng thưởng!
Liên tiếp ba tiếng “Trọng thưởng” thuyết minh tâm tình trong long hắn bây giờ, thuyết minh hắn hân thương đám nhân mã giết vào trận địch đầu tiên kia đến đâu.
Nhân mã bên trên nghe được lời này của vương gia, ai cũng nhiệt huyết sôi trào, hận không thể xông lên lập công, nếu không cứ như bình thường thì đến lúc nào mới có thể ra mặt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận