Phi Thiên

Chương 1807: Được đến không mất công (Hạ)

Dọc đường có Vương Yến Đồng đi cùng nên tránh được một số rắc rối. Địa vực khác còn có người khác trấn thủ, không phải mỗi người đều biết Chung Ly Khoái, thế là bọn họ bớt được phiền phức bị người kiểm tra. Chắc đây cũng là lý do Vương Yến Đồng muốn đưa họ đi, để không làm khách phiền.
Đến nơi, không ngoài dự đoán của Miêu Nghị, địa điểm đặc biệt lúc hắn ở trời sao phát hiện quả nhiên là nơi Tiên Hành cung cư trú.
Trên đảo mây, núi tiên san sát, cung vũ phi diêm, tiên hồng huyễn kiều, thanh khí nhẹ nhàng, chim chóc ríu rít. Ngẫu nhiên có tiếng chuông nhẹ nhàng văng vẳng gột rửa tinh thần.
Nơi này không cho phép tự tiện xông vào, Vương Yến Đồng ra mặt chào hỏi, dẫn ba người đến đài nghênh khách.
Miêu Nghị nhìn câu đối trên hai cây cột đài ngọc thạch, ngây người.
Mặt trái là: Ba ngàn Bồng Lai.
Mặt phải là: Mười vạn tiên sơn.
Giăng ngang là: Triều triều mộ mộ.
Miêu Nghị chỉ nhìn chằm chằm bốn chữ ba ngàn Bồng Lai, lòng thầm la may quá, quả nhiên là nơi này.
Miêu Nghị thầm thắc mắc ai là người giấu kho báu, tại sao có thể đặt gợi ý giấu kho báu ở nơi như Thiên Hành cung, Tiên Hành cung?
Chung Ly Khoái quay đầu hỏi:
- Ngây ra làm gì?
Vương Yến Đồng nhìn theo hướng Miêu Nghị đang xem, cười cười. Câu đối đón khách của Tiên Hành cung đúng là hơi kỳ lạ, trái phải giăng ngang đều là bốn chữ, khách tới đây nhìn chữ chằm chằm không chỉ một mình Miêu Nghị, không lạ.
Miêu Nghị cười xòa:
- Không có gì, cảm giác chữ viết đẹp, trông hình như đã lâu.
Chung Ly Khoái nhìn bậc thang kéo lên trên, nói với Miêu Nghị, Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Các người chờ ở đây, ta theo Vương huynh đi bái kiến chưởng giáo.
Không mang hai người đi theo điều đầu tiên là không phải ai muốn cũng có thể gặp chưởng giáo Tiên Hành cung. Sư phụ của Chung Ly Khoái tuy là chưởng giáo đương nhiệm của Thiên Hành cung nhưng gã tới đây chỉ có nước hành lễ. Thứ hai là lỡ bối cảnh của Miêu Nghị, Hoàng Phủ Quân Nhu bị lộ, Chung Ly Khoái mang người của Thiên Đình, Quần Anh hội đến ra mắt chưởng giáo Tiên Hành cung, khi đó không chạy được.
Miêu Nghị, Hoàng Phủ Quân Nhu gật đầu, hiểu ý của Chung Ly Khoái. Hai người nhìn theo Vương Yến Đồng, Chung Ly Khoái xuyên qua bậc thang đền thờ từng bước đi lên.
Miêu Nghị quay đầu thấy vẻ mặt Hoàng Phủ Quân Nhu nghi hoặc cẩn thận chiêm nghiệm câu đối, hắn tò mò hỏi:
- Nàng đang nhìn cái gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Đang xem thứ ngươi nhìn.
Miêu Nghị buồn cười thầm nghĩ: Nàng nhìn ra được ta xem cái gì mới lạ.
Nhưng Miêu Nghị bỗng nổi cảnh giác, sao cảm thấy nữ nhân này nói chuyện có ẩn ý?
Hai người không chờ ở ngoài quá lâu, Chung Ly Khoái đối diện chưởng giáo Tiên Hành cung chỉ có tư cách hành lễ bái kiến, trò chuyện nghiêm túc còn chưa đến lượt gã nên rất nhanh quay về. Vương Yến Đồng cũng về theo, vì gã và Chung Ly Khoái quen biết. Chưởng giáo sắp xếp người khác trực thay Vương Yến Đồng, dặn gã ở lại đãi khách.
Khiến Miêu Nghị mừng thầm là Vương Yến Đồng dẫn bọn họ tới nơi ở cũng là chỗ Tiên Hành cung dùng để đãi khách, từ là ngọn núi trung tâm ‘vòng xoáy’ mà hắn đã quan sát trên trời. Mới rồi Miêu Nghị còn thầm nghĩ cách đến gần chỗ này, không ngờ họ chủ động đưa tới cho hắn, thật là được đến không mất công.
Trên núi có nhiều đình viện đãi khách, Tiên Hành cung không có nhiều vị khách nên trống hết. Vương Yến Đồng hỏi khách thích ở chỗ nào.
Chung Ly Khoái cười nói:
- Khách theo ý chủ.
Hoàng Phủ Quân Nhu cũng cười:
- Tùy ý.
Ngược lại Miêu Nghị chỉ vào cái sân ngay trên đỉnh núi:
- Nơi đó địa thế cao, là chỗ ngắm cảnh tốt, ở đó được không?
Chung Ly Khoái trợn trắng mắt, Hoàng Phủ Quân Nhu chậm rãi nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị. Hai người nói lời khách sáo cũng như không.
Vương Yến Đồng vươn tay nói:
- Mời!
Thế là ba người đáp xuống viện cao nhất trên đỉnh núi. Hoàng Phủ Quân Nhu không khách sáo, phớt lờ ánh mắt kỳ dị của Chung Ly Khoái đi vào chung gian phòng với Miêu Nghị.
Hoàng Phủ Quân Nhu ở trong phòng kiểm tra, Miêu Nghị thì chạy lên nóc nhà chính đường bên ngoài, đưa mắt nhìn bốn phía như đang ước lượng cái gì.
Ánh mắt của Miêu Nghị nhanh chóng trảo định một tảng đá trấn sơn trên mặt đất phẳng ngoài viện, đó là khối ngọc thạch to lớn, là trung tâm mà hắn ước tính, vị trí chỉ định trong ba ngàn Bồng Lai.
Từ khi nào Hoàng Phủ Quân Nhu xuất hiện trong sân, ngước nhìn nóc nhà hỏi:
- Ngươi ở trên đó làm gì?
Miêu Nghị nhìn lại, đáp:
- Ngắm phong cảnh.
Tin ngươi mới lạ!
Hoàng Phủ Quân Nhu nhủ thầm, bay lên trên.
Hoàng Phủ Quân Nhu mới lên Miêu Nghị đã bay xuống, bước nhanh ra ngoài cửa. Hoàng Phủ Quân Nhu không biết nên nói cái gì, nàng đánh giá bốn phía, muốn xem thử Miêu Nghị đang nhìn cái gì. Hoàng Phủ Quân Nhu cảm giác rõ ràng tới đây tuyệt đối không đơn giản là ngắm cảnh, nhưng nàng vắt hết óc ra cũng không thể nhìn thấu mưu tính của hắn.
Chớp mắt lại thấy Miêu Nghị ra ngoài sân, đứng bên cạnh đá trấn sơn, nhìn chằm chằm tảng đá không biết để làm gì.
Hoàng Phủ Quân Nhu bay ra khỏi sân đáp xuống bên cạnh Miêu Nghị nhìn chằm chằm, trên tảng đá có ba chữ to: Khách Lai cư.
Chữ viết hùng hồn khắc sâu, xem bốn phía loang lổ thì ba chữ này không biết qua phong sương bao nhiêu năm, tang thương cổ xưa, ngoài ra không thấy có manh mối gì. Hoàng Phủ Quân Nhu không biết nên nói cái gì, lần đầu tiên nàng thấy mình ngu dốt.
Miêu Nghị nhìn chăm chú một lúc rồi quay đi trở về sân. Hoàng Phủ Quân Nhu ôm thắc mắc theo hắn về, bắt đầu giám sát từng hành động của Miêu Nghị.
Miêu Nghị không có hành động khác lạ gì nữa, hắn về phòng nằm trên giường, không cởi giày, chéo chân nằm nhắm mắt dưỡng thần, không biết đang nghĩ gì.
Bốp!
Hoàng Phủ Quân Nhu tát chân Miêu Nghị:
- Bẩn muốn chết, mau cởi giày!
Buổi tối nàng cũng sẽ ngủ ở đây, có đuổi cũng không đi.
Miêu Nghị thò chân tới gần mặt nàng, không thèm mở mắt.
Hoàng Phủ Quân Nhu hung tợn trừng hắn:
- Ngươi xem ta như nha đầu sai khiến?
Nhưng Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn bưng chân Miêu Nghị, cởi giày giúp hắn. Đời này lần đầu tiên Hoàng Phủ Quân Nhu làm chuyện như vậy.
Hoàng Phủ Quân Nhu cũng cởi giày ngồi trên bụng Miêu Nghị, nằm sấp trên người hắn, hỏi nhỏ:
- Thành thật cho ta biết, ngươi tới đây là muốn làm gì?
- Nàng lấy đâu ra nhiều ý nghĩ quỷ quái thế, đã bảo là đến ngắm cảnh, nàng cứ không tin hỏi hoài.
Miêu Nghị đẩy trán Hoàng Phủ Quân Nhu ra:
- Nhìn xem nàng đang làm động tác gì, cửa không đóng, lỡ có người xông vào thì nàng thấy xấu hổ không?
Hoàng Phủ Quân Nhu nhếch môi cười khúc khích:
- Chuyện càng xấu hổ hơn cũng làm rồi thì sợ gì cái này?
Chung Ly Khoái còn có người quen khác trong Tiên Hành cung nên đã đi thăm, hiện trong viện này chỉ có hai người, bởi vậy Hoàng Phủ Quân Nhu bám dính Miêu Nghị, quấn quýt nồng nàn.
Không chịu nổi nữ nhân này!
Miêu Nghị phát hiện nữ nhân này mặt ngoài thì bảo thủ nhưng bên trong rất phóng đãng, lúc không có người thì cực kỳ chủ động.
Đêm qua hai người làm quá dữ dội, Miêu Nghị thề thốt cần nghỉ ngơi. Nhưng đến buổi tối bị nữ nhân này quấn quýt quyến rũ thế là lại bốc lửa, rồi bị ép cạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận