Phi Thiên

Chương 1528: Đãng Âm Sơn

Mọi người yên tĩnh, cuối cùng mượn ánh sáng nhìn gia hỏa khổng lồ trước mặt, gia hỏa trước mặt có gương mặt khủng bố, lân giáp toàn thân như vẩy rồng, đám người há hốc mồm, bởi vì bọn họ phát hiện đại gia hỏa là một con quái vật.
Nội tâm mọi người mắng chửi mười tám đời tổ tông Khấu Văn Lam, trong thú nang có quái vật như thế lại nhét mọi người vào trong.
Quái thú mở răng nanh ra, mọi người hãi hùng khiếp vía, một đầu lưỡi đỏ tươi xuất hiện, mùi hôi thối thổi qua mọi người.
Trong nháy mắt một tiểu tướng dính đầy nước như hồ, có người hận không thể làm thịt quái vật kia, có điều đây là đồ của Khấu Văn Lam cho nên không ai dám động thủ, vì vậy cả đám người thành thạch lách vào nhau, tùy ý quái thú quan sát đám người.
Cuối cùng quái vật nhắm mắt lại, đầu cúi xuống dưới bàn chân mọi người, không gian thu nhỏ lại càng làm đám người dính chặt vào nhau.
Trong thú nang lâm vào bóng tối, mọi người nhìn không thấy gì, quái thú kia lưu lại mùi hôi thối hun đám người ngộp thở.
Biết rõ mình đang đứng cạnh quái vật, mọi người không dám chọc giận nó, mấu chốt là chọc giận nó lại không dám giết nó, bởi vì đó là sủng vật của Khấu Văn Lam, cho nên chỉ có thể im lặng, tận lực không chọc giận quái vật dưới chân.
- Vừa rồi là sinh vật gì?
Miêu Nghị truyền âm hỏi người bên cạnh.
Từ Đường Nhiên nói:
- Chỉ nhìn thấy đầu không thấy toàn thân nên không rõ là quái vật gì, cũng không thấy thống lĩnh sai sử bao giờ.
Tóm lại quái vật này chưa từng xuất hiện, cảđaám người trung thực.
U Minh chi địa, Đãng Âm Sơn, tinh cầu vô chủ cho nên không ai thèm đặt tên, bởi vì rất nhiều âm hồn không tiêu tán du đãng các nơi, cho nên ngọn núi bị đặt tên là Đãng Âm Sơn.
Đãng Âm Sơn là tinh cầu lớn đến mức khó tin, cũng là tinh cầu lớn nhất trong cửu giới, có thể tưởng tượng nó lớn tới mức nào. Chung quanh trống rỗng không có tinh thể nào làm bạn, có lẽ mọi người e ngại nó cực lớn, nó chỉ quay quanh mặt trời, hơn nữa khoảng cách vô cùng xa xôi, chỉ có thể nhìn thấy mặt trời lập lòe trong tinh không xa xa, ban ngày hào quang vô cùng yếu ớt cho nên nó vĩnh viễn lâm vào u ám, vĩnh viễn mông mông lung lung, vĩnh viễn giống như tinh cầu mà không phải tinh cầu.
Một đám âm hồn không ngừng phiêu đãng, thân hình mơ hồ, trạng thái mờ mờ, thuộc về một đám sờ được cánh cửa quỷ tu nhưng không thể biến thành yêu quỷ, dường như chúng đang tìm kiếm cái gì đó.
Một dám âm hồn du đãng các nơi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn một thiên thần mặc kim giáp đáp xuống, người này lưng hùm vai gấu, hai mắt như chuông đồng nhìn bốn phía..
Người đến không phải người khác, chính là Hạ Hầu Long Thành.
Hạ Hầu Long Thành phất tay thả mấy chục tên thủ hạ ngã trái ngã phải ra chung quanh, nhìn thấy hắn lại đứng vào phương vị.
Cả đám âm hồn vây tới, chúng duỗi hai tay ra làm động tác ăn xin, đã có thể phát ra tiếng người mơ hồ:
- Xin thương xót, xin thương xót!
Âm thanh ăn xin tầng tầng lớp lớp, dường như dưới đất xuất hiện thêm vô số âm hồn, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé muôn hình muôn vẻ.
Ý muốn ăn xin chính là một ít đồ vật trợ giúp mình tu hành, tu vi của chúng quá yếu, vô lực đi tìm tài nguyên tu hành, thế cho nên mới du đãng chung quanh, nhìn thấy một tia hi vọng đều không bỏ qua.
Nhìn thấy một đám âm hồn vây quanh, Hạ Hầu Long Thành hét lớn một tiếng:
- Cút ngay!
Những âm hồn kia không nghe, chúng vẫn giơ hai tay ăn xin, cái gọi là âm hồn bất tán chính là như thế, bị quấn là không buông tha.
- Lớn mật! Lại dám khinh nhờn thiên uy!
Hạ Hầu Long Thành giận tím mặt, vung tay lên, pháp lực bộc phát dữ dội.
- Ah...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hàng trăm hàng ngàn âm hồn hóa thành hư vô, trực tiếp bị lực lượng cường đại nghiền ép hồn phi phách tán.
Những âm hồn còn lại không chụi nổi, lập tức quay đầu bỏ chạy, hoặc chìm xuống dưới đất, chỉ trong chốc lát chúng biến mất không còn lại con nào..
Lúc này Khấu Văn Lam cũng đáp xuống, vung tay lên, đám người Miêu Nghị hiện thân.
Miêu Nghị vừa xuất hiện, động tác đầu tiên là thi pháp xua tan chất dịch dính dính trên người.
Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam bốn mắt nhìn nhau, náo cả buổi vẫn đến đây, không ai có thể vứt bỏ ai, đều hừ lạnh không nói gì.
Hai người xuất đĩa ngọc ra xem xét, lại nhìn chung quanh một chút, không biết đang nhìn cái gì, chỉ thấy Hạ Hầu Long dậm chân một cái, mặt đất chấn động và thi pháp kêu gọi.
- Thổ địa bản thổ đâu?
Khấu Văn Lam giận dữ nói:
- Gấu đen, ngươi sợ động tĩnh quá nhỏ, sợ mục tiêu không biết chúng ta đang tới bắt hắn hay sao?
Hạ Hầu Long Thành hơi sững sờ, dường như phát hiện mình làm thế không ổn nhưng vẫn lườm khinh bỉ Khấu Văn Lam.
Rất nhanh, một nam tử mặc trường bào màu trắng từ đỉnh núi bay tới, đáp xuống trước mặt hai người và chắp tay nói:
- Thổ địa bản thổ Cố Thủ Công bái kiến chư vị thượng quan!
Miêu Nghị nhìn thấy âm khí trên người thổ địa rất nặng, rõ ràng cũng là một gã quỷ tu.
Thổ địa tháo ngọc bội bên người giao cho hai người nghiệm chứng, khi nhìn hai người, hắn cũng không biết nên đưa cho người nào mới tốt, cuối cùng dứt khoát cúi đầu bưng hai tay, ai lấy thì lấy.
Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam đồng thời thò tay chụp lấy, ngọc bài thổ địa bay lên không trung sau đó hai người giằng co, cuối cùng “Phanh”, dưới lực lượng của hai người nó hóa thành bột mịn.
Tình huống như thế nào? Thổ địa Cố Thủ Công há hốc mồm, đây chính là quan bài nghiệm chứng thân phận của hắn đấy.
Hai vị oan gia đều nhìn chằm chằm vào đối phương, sau đó lại ném ra một cái lệnh bài thổ địa xem xét, sau đó đều tự thu hồi, Hạ Hầu Long Thành nói trước:
- Thổ địa, ta hỏi ngươi, nghe nói ngươi phát hiện tung tích Hắc Vương?
Khấu Văn Lam há hốc mồm, nghĩ lại vẫn không lên tiếng, lúc này càng náo càng xấu hổ hơn mà thôi, hắn cảm giác mình không thể không biết nặng nhẹ như Hạ Hầu Long Thành.
Thổ địa trả lời:
- Vâng! Ty chức vào vài ngày trước vô tình đi Khứ Lưu Phong nhìn thấy một lần, ban đầu không rõ là người phương nào, sau nghe vài tiểu quỷ nói với nhau đây chính là Hắc Vương bị Thiên đình truy nã, cho nên ta mới báo cáo lên trên!
Hạ Hầu Long Thành hỏi:
- Khứ Lưu Phong nằm ở nơi nào?
Thổ địa chỉ về phương xa, nói:
- Đi thẳng phía bắc ba nghìn dặm, trên dãy núi có khói đen tràn ra, ngọn núi cao nhất chính là Khứ Lưu Phong, đỉnh núi có tảng đá lớn lung lay sắp đổ, cái tên Khứ Lưu Phong từ đó mà có.
- Đi!
Hạ Hầu Long Thành vung tay lên, hắn dẫn đầy bay đi, cũng cầm tay thổ địa bay theo.
- Ngu ngốc! Đi bắt người mà đánh rắn động cỏ, trên đường đi tới không sợ người khác biết các ngươi từ Thiên đình tới bắt người sao?
Khấu Văn Lam khinh bỉ sau đó nói với thủ hạ:
- Đuổi kịp, trên đường cởi chiến giáp ra, đừng ngu ngốc như con hàng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận