Phi Thiên

Chương 3037: Kim Mạn chủ động (2)

Thanh Chủ lại vươn tay bắt lấy tay nàng đật lên bụng mình, sau đó vỗ lưng nàng nhè nhè, giọng điệu vui sướng nói:
- Ngươi rất tốt, rất tốt, rất tốt...
Hắn khen vài tiếng, sau đó cảm thấy cả người buông lỏng, tâm tình phiền muộn trước đó đều bị quét sạch.
Thanh Chủ phát hiện có thể tìm thấy chút ít thanh tịnh tại nơi này, rốt cuộc cũng chìm vào trong giấc ngủ say.
Phủ Đô Thống U Minh, bờ biển, Phi Hồng dẫn hai nha hoàn xắn ống quần lên, bắt đầu đi vào trong bãi bùn nhật hải vị, tiếng nói cười vui vang khắp không gian, chân toàn là bùn, nhưng vô cùng thoải mái.
Chân Miêu Nghị cũng đầy bùn, nhưng hắn vừa mới rời khỏi bãi bùn, trên tay còn cầm linh tinh liên hệ với Dương Khánh ở trong Luyện Ngục.
Nghe nói suýt nữa thì Thanh Nguyên Tôn đã bị đày đến Phủ Đô Thống U Minh, nhưng bị đại thần tâm phúc Thanh Chủ ngăn lại, Dương Khánh phải hỏi chuyện này nhiều hơn một chút: Đại nhân, ngươi có xác định người mở miệng cản trở là Cao Quan không?
Miêu Nghị:
- Có lẽ không sai đâu, sao thế, ngươi cảm thấy có vấn đề gì à?
Dương Khánh:
- Chẳng qua là cảm thấy hơi kỳ lạ mà thôi, thuộc hạ suy xét về những nhân vậy tại Thiên Đình kia nhiều năm rồi, phong cách làm việc của Giám Sát Hữu Sứ Cao Quan rất rò ràng, vô tình lãnh khốc điển hình, rất có thủ đoạn, tay cầm quyền tiền trảm hậu tấu, cực kỳ bá đạo, mạnh bạo đã quen, không có thói quen biện giải nhiều với người khác, cho dù trên triều thì hắn không có nhiều lần mở miệng nói chuyện lắm, vì thế nếu Thanh Chủ muôn có người phối hợp diễn trò sẽ không chọn một kẻ như Cao Quan, hiện tại Cao Quan lại là người đầu tiên đứng ra ngăn cản Thanh Nguyên Tôn đến Phủ Đô Thống U Minh, ta hơi nghi ngờ đây không phải là màn kịch của Thanh Chủ và tâm phúc của hắn, có thể thấy để Thanh Nguyên Tôn đi Cận Vệ Quân không phải là lựa chọn đầu tiên, xét thấy lúc trước chúng ta dùng kế dụ dỗ, cộng thêm Thanh Chủ muốn trui rèn Thanh Nguyên Tôn, rất có thể chủ ý của Thanh Chủ muốn giáng chức con mình rồi đày hắn về Phủ Đô Thống U Minh, bởi vì Thanh Chủ biết rất rõ, những đại thần kia không thể tiếp nhận Thanh Nguyên Tôn, bước đầu tiên hắn đã giáng Thanh Nguyên Tôn thành thổ địa rồi, ở Cận Vệ Quân làm gì có chức thổ địa mà làm? Như vậy, nếu suy đoán này được thành lập, kế hoạch của Thanh Chủ đà bị tâm phúc dưới tay hắn chủ động ngăn lại!
Mấy lời Dương Khánh nói rất có lý, chính bởi vì rất có lý nên Miêu Nghị nhịn không được mà toát mồ hôi hột, nếu Dương Khánh không đoán lầm thì bọn hắn vừa may mắn tránh thoát khỏi phiền toái lớn rồi, Thanh Chủ phát ra tín hiệu như vậy, thật ra muốn giáng chức Thanh Nguyên Tôn rồi đẩy vào Phủ Đô Thống U Minh, phiền phức sẽ nối gót theo sau, Phủ Đô Thống U Minh sẽ trờ thành tiêu điểm của mọi người, trái với sách lược giấu tài mà bọn hắn đang thực hiện, hiện tại là lúc bọn hắn tích lũy từng chút sức mạnh cho bản thân, huống chi đây cũng không phải là phiền phức nhỏ, nó dính tới tranh đoạt ngôi vị Thiên Hậu.
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm:
- May mắn, hiện tại Thanh Nguyên Tôn đã có Cận Vệ Quân bảo vệ rồi, bên Thiên Hậu thì được Hạ Hầu gia che chở, chúng ta không cần đếm xỉa gì đến nữa rồi.
Dương Khánh:
- Tình huống có lợi nhất chính là như thế.
Sau khi hai người chấm dứt liên hệ, tâm tình Miêu Nghị trở nên vô cùng tốt đẹp, nhanh chóng chạy đến chỗ Phi Hồng chơi đùa, vụng trộm lấy bùn bôi lên mặt Phi Hồng, khiến Phi Hồng kêu lên đầy sợ hãi, sau đó lấy bùn đuổi theo Miêu Nghị.
Mà Dương Khánh đang ở trong Luyện Ngục lại đang chấp tay sau lưng nhìn những con sóng xô vào bờ núi, khi thì cúi đầu trầm tư, khi thì nhíu mày trông về phía xa, miệng thi thoảng lẩm bẩm một cái tên.
Kim Mạn đang mặc một thân váy màu vàng bồng bềnh trong gió, chậm rãi đi đên, bỗng dưng đứng cách Dương Khánh không xa ôm tay trước ngực, một ngón tay vuốt ve vò rượu trong tay, cười nói:
- Đại Chấp Sự đang suy nghĩ gì thế?
Sau nhiều năm tiếp xúc, nàng cũng hiểu Dương Khánh không có suy nghĩ vấn đề quan trọng gì, nên mới dám lên tiếng quấy rầy.
Dương Khánh khôi phục tinh thần, cười ha hả nói:
- Việc nhỏ mà thôi.
- Dường như trời sinh Đại Chấp Sự là người phải suy nghĩ, lo lắng nhiều rồi!
Kim Mạn trêu chọc hắn, sau đó tiện tay mang vò rượi đến, động tác ưu nhã tiêu sái, đến gần hắn:
- Tiểu thế giới mang rượu ngon đến, cấp dưới đưa cho ta, nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không, nếu được thì ta đi chuẩn bị một chút điểm tâm nhắm rượu.
Dương Khánh tiếp lấy vò rượu trên tay nàng, ánh mắt liếc nàng ẩn hành thâm ý, thuận tay tháo niêm phong, ngẩng đầu ực mạnh, sau đó mượn lời phẩm rượu mà trả lời nàng một câu đủ hàm súc:
- Rượu không tệ, nhắc đến tiểu thế giới, phu nhân ta vẫn còn ở đó.
Kim Mạn sửng sốt, sau đó cười nói:
- Đã nghe nói qua, đó là một người phụ nữ tái giá, cùng
là người mà Thánh Vương ép ngươi lấy, nếu Đại Chấp Sự cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, ở Đại Thế Giới này vẫn còn rất nhiều cô gái có thể san sẻ nỗi buồn với ngươi, đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyên thường tình, chắc hẳn phu nhân của Đại Chấp Sự cũng không phải là người không dễ nói chuyện.
Sau đó nàng chuyển hướng chủ đề:
- Nếu như Đại Chấp Sự cảm thấy rượu không tệ, ta chuẩn bị chút điểm tâm, uống với Đại Chấp Sự vài chén.
Nàng vừa xoay người đi được vài bước, Dương Khánh giương mắt nhìn biển rộng, áo choáng tung bay phập phồng bỗng dưng cất giọng bình thản:
- Không biết Kim Thánh Chủ có lòng tin đột phá Thần Hồn cảnh không?
Thân hình Kim Mạn khẽ run rẩy, sau đó ngừng bước, nghe được ám chỉ trong lời nói của Dương Khánh, khiến cho nàng phải suy nghĩ thật kỹ.
Dương Khánh không phải là kẻ ngu, đã nhiều năm trôi qua rồi, trước kia không nhận ra, nhưng sau thời gian dài như vậy thì cũng đã nhận ra rồi, hắn biết Kim Mạn có ý với hắn, trong lòng hai người cũng hiểu rõ, nhưng không ai đâm thủng tầng vách ngăn này thôi.
Cân nhắc đến hoàn cảnh trước mắt và quan hệ giữa hai người, Dương Khánh cố ý giả bộ hồ đồ, nhưng sau thời gian dài như thế, Kim Mạn càng ngày càng chủ động, hiện tại chủ động đến mức chỉ nhìn vào nàng đã nhận ra, ví dụ như mới vừa rồi nàng còn nói “đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình” hay tương tự như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận