Phi Thiên

Chương 376-2: Ai là Cổ Tam Chính? (Hạ)

Nàng vội vàng nói lảng sang chuyện khác:
- Ta vẫn đứng phía sau trên đỉnh núi cao nhất nhìn ra mặt biển, vì sao không nhìn thấy các ngươi tới đây?
Miêu Nghị nhìn một chút địa hình phụ cận, chỉ về phía bờ biển nói:
- Chúng ta không lên bờ ở chỗ này, mà men theo bờ biển tới, có thể bởi vì địa thế bờ biển đi ngược lại cản trở tầm mắt nàng.
- Lần này tốt lắm, người đến đông đủ.
Tư Không Vô Úy hỏi:
- Kế tiếp làm sao bây giờ?
Miêu Nghị quay đầu nhìn mặt biển, than thở:
- Tiếp tục chờ, chờ vật cỡi ta tới.
- Chờ vật cỡi ngươi? Chúng ta bôn ba Đông Tây chạy xa như vậy, chờ vật cỡi ngươi từ từ tìm được chúng ta, phải chờ tới khi nào?
Tư Không Vô Úy ngạc nhiên nói:
- Một thớt long câu có gì mà chờ, nghĩ cách kiếm vài con khác là được.
Miêu Nghị nhìn mặt biển im lặng lắc đầu, hắn cũng không biết bằng tốc độ Hắc Thán bơi lội vượt qua biển cả mênh mông này tìm được mình phải mất bao lâu. Mấu chốt là trên đường nguy hiểm không nhỏ, nhưng lúc ấy thật sự không có biện pháp, nếu lúc trước mang theo Hắc Thán, mọi người đều không có đường sống, chỉ có thể tách ra đi.
Triệu Phi nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên lên tiếng nói:
- Vậy thì chờ đi.
- Các ngươi có bị bệnh không?
Tư Không Vô Úy cảm thấy buồn cười.
Cả bọn đi tới địa phương Thích Tú Hồng ẩn thân, thật ra thì chỉ là trong một khe núi vắng vẻ, chỗ này không có biện pháp cho nhiều người như vậy đặt chân, cả bọn bèn tìm một ngọn núi tiện quan sát bốn phía, đào bới sơn động ở tạm.
Bì Quân Tử làm chuyện này rất nhanh, Đào Vĩnh Xuân thì bị đuổi lên trên đỉnh núi hóa thành cây đào canh gác, lão không có quyền từ chối.
Mới vào trong động, nhìn bóng lưng Thích Tú Hồng bận rộn sửa sang, Miêu Nghị cầm lòng không được thả mấy con tiểu Đường Lang ở cửa động coi chừng, đi tới sau lưng Thích Tú Hồng ôm choàng lấy nàng.
Lần này tựa hồ Thích Tú Hồng cũng có chút động tình, có lẽ là vừa gặp lại Miêu Nghị, thả lỏng toàn thân mặc cho hắn cởi y phục mình ra. Miêu Nghị đưa nàng vào giường đá, không bao lâu sau tiếng rên ư ử vang lên…
Thế nhưng sau khi Thích Tú Hồng xuống giường mặc vào quần áo lại giữ vững khoảng cách nhất định với Miêu Nghị như trước, điều này làm cho Miêu Nghị không biết nói gì, mà hắn lại không có kinh nghiệm ái tình. Quan hệ với Thiên nhi và Tuyết nhi không tính, cũng không biết Thích Tú Hồng làm như vậy có phải bình thường hay không, hắn vẫn cảm thấy không đúng, lại không tìm được người thích hợp lãnh giáo.
Hôm sau, mọi người tra xét bốn phía một lần phát hiện vẫn không có bất cứ dị thường nào, bọn Cổ Tam Chính cũng không đuổi theo nữa, Tư Không Vô Úy ngắm biển cả mênh mông cười ha hả nói:
- Xem ra thủ đoạn truy tung của những tên kia chỉ hữu hiệu ở trên bờ, rốt cục cũng thoát khỏi bọn họ, Tây Tinh hải lớn như vậy muốn tìm được chúng ta là vô cùng khó khăn.
Miêu Nghị hết sức tán thành gật đầu một cái, nếu không bọn Cổ Tam Chính hẳn đã sớm đuổi tới mới đúng.
-----------
Hắn không biết Hồng Cân minh đã phát hiện bọn họ đi về phía nào, chẳng qua là thu dọn chiến lợi phẩm và khôi phục tu vi tiêu tốn chút thời gian mà thôi.
Chỉnh đốn xong, hơn năm trăm nhân mã lập tức đuổi theo một mạch về hướng bọn Miêu Nghị chạy thục mạng. Lúc này bọn Cổ Tam Chính phát hiện có vẻ không đúng, dọc trên đường đi không ngừng có các loại các dạng hải tộc chạy song song trên bờ, còn có hải tộc loài cá thỉnh thoảng nhảy lên trên mặt biển, dường như đang giám thị bọn họ.
Tình huống như thế một mực kéo dài, làm nhân mã Hồng Cân minh cảm thấy hết sức bất an, quá không bình thường…
Quả nhiên nửa hôm sau, đợt yêu tu đầu tiên đuổi theo đã tới, từ dưới biển lướt sóng nhảy ra, ngăn cản đường đi của bọn họ, yêu tu cầm đầu gầm lên:
- Ai là Cổ Tam Chính?
Cổ Tam Chính ngạo nghễ đáp lại:
- Cổ mỗ ở chỗ này!
Ai ngờ đối phương không nói hai lời, phất tay lớn tiếng quát:
- Giết!
Vì vậy một cuộc huyết chiến triển khai trên biển.
Tích Lịch phi kiếm ra khỏi vỏ, vẫn tươi đẹp như lúc nào!
Kiếm Ly cung vì vinh dự, vì muốn có câu trả lời với Quân Sứ Thìn lộ, vì giữ được địa vị Kiếm Ly cung ở Thìn lộ, tuyển chọn ra Cổ Tam Chính giống như sát thần, chỉ một mình đã giết sạch địch nhân cản đường không còn một mống, không ai có thể ngăn được.
Thế nhưng đây chỉ là bắt đầu, dọc trên đường đi không ngừng có yêu tu xuất hiện ngăn trở, giết xong một nhóm lại xuất hiện nhóm khác, yêu tu giống như điên, không ngừng xuất hiện, không ngừng tấn công.
Dọc trên đường đi cơ hồ huyết chiến trên biển không ngừng, Hồng Cân minh cũng bị ép sắp điên rồi. Gặp gỡ yêu tu hải tộc đại chiến trên biển, Hồng Cân minh chắc chắn thua thiệt, nhân mã nhanh chóng tiêu hao.
Trên biển cả sóng biếc cuộn trào, hải tộc gây sóng gió, một bức tường sóng cao gần trăm thước điên cuồng đẩy tới. Yêu tộc ẩn thân trong bức tường sóng xanh biếc xinh đẹp rực rỡ này đang ngông cuồng giương nanh múa vuốt, muốn nghiền nát hết thảy.
Trường tiên gai ở trong tay Diệp Tâm vươn ra dài ngàn thước, bắn ra một đường màu trắng nhắm vào bức tường sóng xanh đang đẩy tới.
Mười sáu tấm thuẫn răng cưa bay vèo vèo quét ngang tường sóng, nhanh chóng ra vào, làm xuất hiện nhiều vòi máu đỏ tươi trong tường sóng xanh, vô cùng nổi bật.
Tinh Tú Hải Kham Loạn hội không có chữ đầu hàng, ai cũng biết đầu hàng cũng là một con đường chết. Mọi người Hồng Cân minh cũng biết cho dù là bây giờ chạy trốn, cá nhân lẻ tẻ trên biển cả mênh mông này cũng đừng mơ chạy thoát khỏi tay đám yêu tu kia. Chỉ có thể là đổ máu, không phải là ngươi chết chính là ta, giết đối phương mới có thể kiếm được một con đường sống cho mình.
- Giết!
Du Bách Hưng và Cổ Tử Phong cùng kêu lên vung thương giận quát.
- Giết!
Huyết chiến một hơi còn lại hơn hai trăm người hô to theo, múa may vũ khí trong tay nhanh chóng lăng ba lướt sóng, điên cuồng xông về phía bức tường sóng kia, lần này thật sự là muốn liều mạng một mất một còn với Yêu tộc bên trong tường sóng.
Hơn hai trăm người liên thủ kết thành một đạo pháp tường húc mạnh vào tường sóng, chưa bao giờ bọn họ đồng lòng như lúc này.
Ầm! Tường sóng sụp đổ, vẩy ra bọt nước tung tóe như mưa trút.
Bức tường sóng lớn như vậy lại bị hơn hai trăm người này húc cho tan tác, Cổ Tam Chính thao túng Tích Lịch phi kiếm đánh giết yêu tu đáy biển thình lình quay đầu lại. Cảnh tượng này khiến cho y chấn động, nước biển rơi xuống đầy đầu cổ ướt cả người, thế nhưng y không hề chớp mắt lần nào.
Y thấy được Du Bách Hưng bị một con ba ba cực lớn đập vào mặt, đầu khôi bay đi, gương mặt máu thịt bầy nhầy, thân thể vô lực bay ngược ra.
Ba ba cực lớn lại quét ngang tới như một tòa núi nhỏ, chỉ một phát đánh cho hơn mười người có Cổ Tử Phong trong đó hộc máu tươi bay ngược ra sau. Trên người có bảo giáp nhị phẩm phòng thủ cũng vô dụng, lực công kích của đối phương quá hung mãnh.
Vũ khí của đám người Cổ Tử Phong công phá lớp mai cứng thật dày của đối phương, đâm vào ba ba cực lớn giống như kim đâm vào tảng đá, không thể tạo thành bất kỳ tổn thương hữu hiệu nào cho nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận