Phi Thiên

Chương 133: Yêu Nhược Tiên (1)

Cổ mộc che trời tất nhiên là trải qua gió thổi mưa đánh từ từ lớn lên, nếu muốn thành tài đại dụng, nhất định phải trải qua quá trình trui luyện đủ kiểu.
Nếu cứ ra tay trợ giúp mãi sẽ khiến cho hắn sinh ra tính ỷ lại yếu đuối lệ thuộc vào người khác, ít nhất sẽ cảm thấy mình có đường lui, không muốn khổ cực tiến về phía trước.
Đóa hoa trồng trong nhà kính, đến lúc thật sự đối mặt với cuồng phong bão tố ập tới, chắc chắn sẽ không chịu nổi một đòn.
Huống chi với tình huống bản thân lão Bạch hiện tại cũng không giúp được quá nhiều. Nếu lão có được năng lực làm như vậy, sẽ không cần hao phí tâm tư vì Miêu Nghị, tự mình đi làm là được.
Lão Bạch chỉ là bị hành động vô pháp vô thiên này của Miêu Nghị làm cho không nhịn được chạy ra xem, cũng chỉ là xem thử, sau khi xem qua thân hình lay động, biến mất trong vô hình.
Dưới đêm phong cảnh đẹp, thịnh yến dưới trăng lại trở nên vô cùng đẫm máu, thê thảm không nỡ nhìn.
Đầu sỏ tội ác chơi đùa xong bèn nhanh chóng thu đao, triệu hồi bọn ‘tiểu tử’ canh gác bốn phía trở về. Hắn nhanh chóng sửa sang y phục lại một chút, quét nhìn hiện trường một cái mới phi thân lên, nhẹ như bay rơi xuống dưới đài cao mấy chục thước.
- Đại nhân...
Đám thủ hạ tâm phúc của Chu Đại Năng canh giữ ở phía dưới đi tới hỏi thăm, có vẻ muốn nói lại thôi ngẩng đầu nhìn phía trên.
Chính là đại hán thô lỗ trước đó xuống núi nghênh đón Miêu Nghị, lưng đeo song chùy, vai để trần, thoạt nhìn rất hung hãn.
Miêu Nghị hiểu ý của y, người ta muốn hỏi có chuyện gì xảy ra.
Hắn dang rộng hai tay, cười khổ nói:
- Sớm biết đã không lấy bảo vật ra, bây giờ thì tốt rồi, ta chỉ còn tay trắng, không hiểu vì sao có cảm giác như qua cầu rút ván... Ôi! Chư vị trại chủ đang thưởng thức bảo vật, ta thấy tạm thời chưa nên đi quấy rầy nhã hứng bọn họ, nếu không với tình hình như vậy nói không chừng bọn họ sẽ nổi nóng, các vị trại chủ này làm như chưa từng thấy qua bảo vật lần nào...
Thấy hắn vừa nói vừa đi, đại hán thô lỗ theo sau lưng hỏi:
- Đại nhân muốn đi đâu?
- Mới vừa rồi uống nhiều rượu quá phát ngôn bừa bãi, nhất thời kích động lấy bảo vật ra, sau khi trở về sợ là không có cách nào ăn nói với biểu tỷ. Bây giờ ta muốn lấy bảo vật về, chư vị trại chủ cũng không chịu buông tay trả lại cho ta. Thừa dịp yến hội vẫn chưa kết thúc, ta phải nhanh nhanh đi tìm biểu tỷ, xem thử biểu tỷ có thể lấy về hay không.
Miêu Nghị ủ rũ cúi đầu bước nhanh rời đi.
Đại hán thô lỗ theo sau lưng thấy buồn cười, nghĩ thầm ngươi đã nói lời ra khỏi miệng rồi, bảo vật cũng lấy ra rồi, chẳng lẽ coi các vị trại chủ là tượng đất, ngươi muốn cho thì lấy ra cho, muốn lấy về thì lấy về sao!?
Miêu Nghị chạy tới giữa trại tìm được Hắc Thán, lập tức phóng thẳng lên lưng nó, cũng không để ý tới đại hán thô lỗ tiễn hành. Ngoài mặt hắn lộ vẻ gấp gáp đi tìm biểu tỷ, trên thực tế nôn nóng chạy trốn, cỡi Hắc Thán cấp tốc vọt ra khỏi sơn trại, chạy một mạch xuống núi, vọt vào trong rừng, tung vó đi xa...
Đại hán thô lỗ liếc nhìn thân ảnh ‘Ngưu Hữu Đức’ biến mất trong màn đêm, bật cười ha hả:
- Thật là một tên ngốc!
Sau đó y quay đầu lại sải bước đi tới dưới đài cao chờ lệnh.
Thế nhưng y chờ một lúc lâu, thủy chung không thấy trên đài cao có bất kỳ động tĩnh gì, ngay cả một chút thanh âm cũng không có, thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tanh, đại hán thô lỗ rất muốn đi lên nhìn qua cho biết chuyện gì.
Thế nhưng trước đó trại chủ có dặn dò, không cho gọi không được đi lên.
Những thủ hạ của trại chủ khác cũng đều cảm giác có hơi không bình thường, đi tới hỏi thăm:
- Rốt cục tiểu tử kia đã lấy ra bảo vật gì?
Đại hán thô lỗ lắc đầu nói:
- Hắn giữ bí mật, không chịu nói, nếu không cũng sẽ không đuổi chúng ta xuống như vậy.
Mọi người không thể làm gì khác hơn là chịu nhịn tiếp tục chờ đợi, thế nhưng theo mùi máu tanh càng ngày càng nồng đậm từ phía trên khuếch tán xuống, cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ không biết phía trên đang làm gì, là bảo vật gì có thể toát ra mùi máu tanh nồng đậm như vậy?
Có người thậm chí nghi ngờ có phải là phía trên đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng lại giải thích không thông, nếu quả như thật đã xảy ra chuyện gì, đánh nhau cũng sẽ có tiếng động mới phải.
Giữa bầu trời đêm, một con chim kiêu ngửi thấy mùi máu tanh bay tới, vỗ cánh đáp xuống trên đài cao.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn ngơ ngác nhìn nhau, không thấy chim kiêu rời đi, chỉ nghe tiếng nó đang mổ ăn thứ gì đó, dần dần cả bọn biến sắc, ý thức có chuyện không ổn.
Đại hán thô lỗ lắc người một cái bay lên trên đài cao, thấy tình hình trước mắt cả kinh trợn mắt há mồm...
Những người khác cũng lục tục bay lên, ai nấy kinh ngạc đến ngây người tại chỗ hồi lâu vẫn chưa định thần lại được, còn cho là mình nhìn lầm rồi...
- Người đâu, xuất động toàn trại, bắt Ngưu Hữu Đức trở lại, sống chết bất kể!
Một tiếng gầm vang lên rung trời.
Không chỉ là nhân mã của cả Đồng La trại, nhân mã của chư vị trại chủ mang tới cũng chia ra một nửa, nhắm hướng Miêu Nghị trốn chạy đuổi theo.
Đại hán thô lỗ vọt vào giữa trại chộp lấy một con dơi tinh, gằn giọng nói:
- Ngươi nhanh đi thông báo cho Viên Thống Lĩnh...
Tất cả trại chủ bảy mươi hai trại đều bị chém đầu, lột da, lấy nội đan, lần này thật sự là chuyện lớn tày trời, không mau mau hồi báo là không được, không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Con dơi tinh kia lui về phía sau mấy bước, nhảy vọt lên không, bạch quang ở bên ngoài thân chợt lóe lập tức biến thành một con dơi thật lớn, nhanh chóng vỗ cánh dưới lao đi ánh trăng...
-----------
Đầu sỏ gây ra chuyện này biết không giấu được lâu, nên lúc hắn xuống núi đã cố ý chạy theo hướng ngược lại, để mê hoặc đối phương.
Sau khi chạy xa, Miêu Nghị lại nhanh chóng chuyển phương hướng chạy thục mạng.
Hắn bay tới bên ngoài động phủ Bì Quân Tử nhảy xuống, xông vào bên trong động phủ, chỉ thấy Bì Quân Tử còn hôn mê bất tỉnh dưới đất.
Miêu Nghị đưa tay triệu hồi ‘tiểu tử’ ở lại canh giữ Bì Quân Tử vào nhẫn trữ vật, vốn định thuận tiện làm thịt Bì Quân Tử, nhưng nhớ lại mình đã đáp ứng sau khi xong chuyện sẽ không giết y.
Tính Miêu Nghị coi như đã nói là làm, mặc dù hắn không phải là chính nhân quân tử điển hình nhưng cũng là một người có tình có nghĩa, chỉ cần có thể làm được, nhất định sẽ không nuốt lời.
Cho nên cuối cùng hắn vẫn khoát tay rời đi, giơ cao đánh khẽ tha cho Bì Quân Tử một mạng.
Vừa ra động phủ, hắn nhanh chóng nhảy lên trên lưng Hắc Thán, một người một long câu cấp tốc chạy thục mạng.
Không trốn không được, Miêu Nghị cũng biết lần này mình đã gây ra phiền phức tày trời, giết chết toàn bộ bảy mươi hai tên trại chủ tâm phúc của Viên Thống Lĩnh, yêu tu tam phẩm nổi giận hậu quả có thể tưởng tượng được, lúc này không trốn còn đợi khi nào.
Sau khi hắn rời đi động phủ Bì Quân Tử không bao lâu, giữa không trung xuất hiện một đám chim tứ tán bay tới, quanh quẩn lục soát khắp nơi giữa bầu trời đêm, làm cho không khí ban đêm yên lặng chợt trở nên khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận