Phi Thiên

Chương 3642: Đại ca, mau cứu ta a! (1)

- Ngôi sao nhỏ đang lóe sáng kia chính là nơi chúng ta cư trú a!
Mộc Na phát ra một tiếng cảm khái, tròng mắt to long ễ lanh nhìn quanh bốn phía, mọi thứ đều mơi mẻ vô cùng, khiến nàng như một đứa trẻ tò mò quan sát thế giới.
Bát Giới dắt theo tay nàng, một đường chỉ điểm lấy các loại tinh vẫn biến ảo, giải thích chỗ nào có thể tiếp cận, chỗ nào khả năng có nguy hiểm phải tránh ra, để Mộc Na hiểu được dù tu vị cao đến đâu thì khi đối mặt với hạo hãn tinh không biến hóa khó lường cũng không đáng nhắc tới, năng lực của tu sĩ khi đối mặt vũ trụ thật sự trở nên rất nhỏ bé.
Mộc Na khi thì kinh thán, khi thì cười vui, rất hoan lạc, tựa như tiểu tinh linh vui thích bay lượn trong vũ trụ.
Nhưng trong tối tăm tựa hồ có một bàn tay vô hình khống chế hết thảy, không nhìn thất tình lục dục, không nhìn hỉ nộ ai nhạc của bất cứ người nào.
Một cuộc chạm trán không hẹn mà gặp cư thế đi tới.
Hình như mặt sau chúng ta có người.
Mộc Na đang tứ xứ nhìn đông ngó tây đột nhiên kinh kỳ một tiếng.
- Có người?
Bát Giới tấn tốc quay đầu nhìn lại, đích xác ẩn ẩn có một quần bóng người đang bay tới hướng này, trong lòng không khỏi kinh kỳ, đây là một điều mật đạo, làm sao sẽ có người? Lập tức hắn ý thức ra một chuyện, đại ca cũng đến tham gia Cực lạc giới pháp hội, chẳng lẽ là đại ca tới?
Nghĩ đến đây, Bát Giới dọa nhảy dựng, thầm nói sẽ không mệnh khổ như vậy chứ, nếu là vừa kheo bị đại ca gặp được thì biết làm sao?
- Nhanh, dẫn ta bay về hương kia, chúng ta tránh ra một chút!
Bát Giới truyền âm xui khiến Mộc Na một tiếng, không con cách nào khác, tu vi hắn không có tiến bộ gì, mà Mộc Na là người được đến tài nguyên tu luyện tốt nhất của Tinh linh tộc cung dưỡng, tu luyện cũng là công pháp tu hành tốt
nhất Tinh linh tộc, tu vị đã tiếp cận Hóa Liên, vượt xa Bát Giới nhiều, nếu không bơi mấy năm nay Mộc Na bị Bát Giới lừa gạt chơi bời, khả năng tu vị sẽ càng cao.
Lúc nay Mộc Na nghe hắn nói vậy, lập tức kéo tay hắn, khoái tốc biến đổi quỹ tích phi hành, bay hướng sang một bên, chuẩn bị tránh qua tầm mắt đám người kia rồi tính tiếp.
Nếu Bát Giới nhận thức Tả Nhi, có lẽ sẽ nhận ra người phía sau là ai, bởi vì mặt sau chính là đám người Tả Nhi. Chẳng qua Bát Giới cho du nhận thức Tả Nhi, hiện tại khả năng nhận ra Tả Nhi cũng rất thấp, bơi lúc nay Tả Nhi đa dịch dung.
Bằng tu vị Tả Nhi tự nhiên cũng phát hiện phía trước có người, nhưng nàng căn bản chưa thấy qua Bát Giới, không biết Bát Giới là người nào, chỉ hơi kỳ quái là trong điều mật đạo lộ tuyến này làm sao sẽ có người, không phải Yêu Tăng đã nói là không còn ai khác biết được?
Tả Nhi để chúng nhân thả chậm tốc độ phi hành, cũng không dám khinh thường, mới ra Yêu Tăng đang ở trong túi, bầm bao tình huống gặp phải.
- Có người?
Nam Ba cũng cảm thấy kỳ quái, mở ra pháp nhãn nhìn tới, tựa hồ là một nam một nữ, xem bóng lưng, nam tựa hồ con là một hòa thượng.
Tả Nhi nói:
- Tiền bối, nhìn lộ tuyến phi hành hắn không phải là ngộ nhập, mà là đã nắm giữ lộ tuyến bí mật này, tựa hồ là phát hiện chúng ta mới thay đổi quỹ tích, hình như có ý tránh ra chúng ta.
Nam Ba trầm giọng nói:
- Nhận ra chúng ta ư?
Hắn cũng không muốn để tin tức mình ẩn độn tiến Cực lạc giới bi lộ ra ngoài Tả Nhi nói:
- Chúng ta đều dịch dung, chắc là không dễ dàng bị nhận ra đâu.
Nam Ba trầm mặc một lúc cuối cùng nói:
- Chuyện chúng ta tới đây tuyệt không thể bị lộ, đuổi theo xem là chuyện gì, coi coi là người nào, để ta kiểm tra xem có tiết lộ tin tức hay không.
Không cần nói, không quản hai người mặt trước có tiết lộ tin tức hay không, một khi rơi vào trong tay hắn, hắn tuyệt không khả năng để hai người này còn sống rơi đi.
- Đuổi! Tả Nhi vung tay hô một tiếng, nhân mã bên này lập tức toàn tốc tiến về phía trước, khoái tốc đuổi theo.
Bằng tu vi bọn họ, tốc độ phi hành vượt xa Mộc Nạ cùng Bát Giới, cự ly giữa song phương càng lúc càng kéo gần.
- Tốc độ phi hành của bọn họ nhanh quá, hình như là đang đuổi theo chúng ta. Mộc Na kinh kỳ một tiếng, không biết thế gian hiểm ác, không chút nào ý thức ra nguy hiểm đang tới.
- A
Bát Giới chính đang luống cuống tay chân cải biến dung mạo vội ngước mắt nhìn lên, lập tức âm thầm kêu khổ, không quản liều có phải đại ca hay không, hắn đều không muốn rơi vào trong tay đối phương a, ánh mắt đảo quanh, chỉ vào tinh cầu hoang vu gần nhất:
- Chúng ta hạ xuống tinh cầu kia tránh đi. Mộc Na tấn tốc mang hắn bay đi, vòng đến sau mặt lưng tinh cầu hoang vu, hai người vội vã trốn đi, tìm đến một hang động tránh vào trong.
Cơ hồ ngay thời điểm bọn họ vừa chui vào, đám người Tả Nhi đã đuổi đến tinh cầu này, phóng mắt nhìn đi, không thấy được bóng người, cũng không tìm được bóng dáng trong tinh không.
Tả Nhi nói với Yêu Tăng:
- Tiền bối, chúng trốn xuống đó rồi, tinh cầu này lớn như vậy, muốn tra tìm khả năng mất chút thời gian.
- Đi xuống!
Nam Ba một tiếng hạ lệnh, chúng nhân lách mình hạ xuống trên một ngọn núi, Nam Ba lại nhàn nhạt lên tiếng:
- Để mọi người phong bế lục thức!
Tả Nhi quát lớn:
- Phong bế lục thức!
Chúng nhân tấn tốc làm phép phong bế lục thức bản thân.
Nam Ba hai tay hợp mười, miệng môi mấp máy:
- Úm ma ni bát ni hồng....
Sách mệnh phạm âm? Bát Giới đang tránh trong huyệt động toàn thân khe run, trong não hải vang vọng tiếng kinh văn, tâm thần tân tộc bị ảnh hưởng, đối với động tinh này hắn thực sự qúa quen thuộc rồi, lập tức ý thức ra mình đã đụng phải người nào, thật là kêu khổ không kịp, làm sao sẽ xui xẻo như vậy, thế giới lớn thế kia, không ngờ có thể đụng phải Yêu Tăng Nam Ba?
Hắn không cách nào tưởng tượng hậu quả khi mình rơi vào tay Yêu Tăng Nam Ba sẽ như thế nào, nhớ lúc đầu Yêu Tăng bị hắn trấn áp nhiều năm như vậy, đúng là bị hắn ngược thảm, lão yêu quái kia không gấp mười gấp trăm trả lại cả vốn lẫn lãi mới lạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận